Hôm nay,  

Đất Tổ Nghề Giầy

29/10/200100:00:00(Xem: 7234)
Bạn thân,
Để kể cho bạn nghe về đất tổ nghề giầy, ghi theo báo trong nước, hình ảnh của người xưa hết lòng lo cho dân. Chuyện như sau.

Ngôi đình Trúc Lâm dù nằm ở góc phố Hàng Hành, sự sầm uất, nhộn nhịp của phố cũng không làm mất vẻ tôn nghiêm, cổ kính. Đây chính là nơi thờ các vị Tổ của ngành da giầyViệt Nam. Trúc Lâm là tên làng của các vị Tổ nghề, nay thuộc xã Hoàng Diệu, huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương. Gian giữa hậu cung ngôi đình là bàn thờ đặt bài vị các vị Tổ nghề. ở giữa là bức chân dung một vị mặc áo the, đội mũ cánh chuồn. Đây chính là chân dung tiến sĩ Nguyễn Thời Trung- ông Tổ nghề, người đã đi xứ cùng ba người bạn xuất dương học nghề da giầy để truyền lại cho con cháu.

Chuyện kể rằng: Có ông Nguyễn Thời Trung thi đỗ đệ tam giáp đồng Tiến sỹ khoa thi năm ất Sửu ( 1465) làm quan thời Lê tới chức Thừa chánh sứ, đảm đương trọng trách sang nhà Minh- Trung Quốc hoà đàm. Sau khi hoàn tất việc ngoại giao, ông với ba người bạn cùng quê là Phạm Thuần Chánh, Phạm Đức Chính và Nguyễn Sỹ Bân quyết chí học nghề da giầy. Các vị tìm đến học việc ở nhà họ Lũ - một nhà có tiếng trong nghề thuộc da, làm giầy dép, hài hia ở đất Hàng Châu. Vốn tư chất thông minh và lòng kiên trì tận tuỵ, các vị đã khéo tinh ý thâu lượm được cách thức làm nghề. Khi về nước, các vị đem hài hia, giầy dép tự dâng lên vua Lê Thánh Tôn. Nhà Vua rất hài lòng, liền hạ chiếu chỉ ban khen, bổ nhiệm các vị vào Bộ Quốc giám. Vua cho phép các vị đem nghề thuộc da, làm giầy dép truyền dạy cho dân, mở mang công nghệ nước nhà. Bốn làng Phong Lâm, Văn Lâm, Trúc Lâm, Nghĩa Hy là quê hương các vị Tổ nghề, được các vị truyền nghề cho đầu tiên. Tiến sỹ Nguyễn Thời Trung và 3 vị được vua nhà Lê phong là các vị Tổ nghề da giầy Việt Nam. Ghi nhớ cội nguồn, 4 làng đều lập đền thờ Tổ. Đầu thế kỷ 20, ở vùng Trúc Lâm nghề thuộc da, làm giầy dép ngày càng phát triển. Nơi ấy gần sông,trên bến dưới thuyền chở da, giầy dép, đi lại nhộn nhịp, sôi động. Đến nay đã hơn 5 thế kỷ, những người thợ giầy thủ công ở Thủ đô hay trên khắp mọi miền đất nước vẫn đang gìn giữ và phát triển nghề.

Một trong những hiệu giầy khá nổi tiếng ở Hà Nội là do con cháu làng nghề Trúc Lâm mở tại số nhà 18 Hàng Bông. Chủ cửa hiệu là ông Nguyễn Cảnh Toàn- một người đã theo học nghề từ khi còn trẻ. Hơn 50 năm theo nghề, ông thợ già với mái đầu bạc nhưng đôi mắt dường như còn tinh lắm, đôi tay mềm mại vẫn đang khéo léo đưa từng đường kim mũi chỉ trên chiếc giầy. Sự say mê, lòng yêu nghề và mong muốn giữ gìn nghề giày của ông đã được đáp lại: cả năm người con trai của ông đều theo nghề Tổ. ông vẫn thường nói : "Đó không chỉ là cái phúc của gia đình tôi, mà còn là cái phúc của nghề Tổ truyền lại". Từ năm 1963 tới nay, cửa hiệu đóng giầy của ông thu hút nhiều khách bởi chất lượng, mẫu mã của những sản phẩm được làm ra từ những đôi tay tài hoa. Các thợ giầy Trúc Lâm lập nghiệp chốn Hà thành nổi tiếng như ông không phải là ít, có thể kể đến hiệu giầy "Phong Lâm" tại 304 đường Bưởi của ông Nguyễn Khắc Vinh, hiệu giầy ở 205 Tôn Đức Thắng của ông Nguyễn Văn Tỵ v..v..

Bạn thân,
Báo này đã kết luận bằng cách ghi lại hình ảnh cảm động như sau: Hàng năm cứ đến dịp lễ Tổ nghề giày 23-8, ngày Tết..., các ông lại hẹn gặp nhau bên bàn thờ Tổ nghề để cùng tâm nguyện giữ gìn và phát triển nghề.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là nhập hộ khẩu Sài Gòn sẽ có tiêu chuẩn cụ thể hơn, và điều kiện dễ hơn. Báo Tuổi Trẻ kể: Thống nhất tiêu chuẩn về diện tích nhà ở bình quân tối thiểu để đăng ký hộ khẩu thường trú vào nhà do mượn, thuê, ở nhờ trên địa bàn TP.SG là 20m2/người.
Nói ngọng, nói ngọng, nói ngọng... là chuyện có thể sửa được. Vì đó là thói quen tập nhiễm ở địa phương, khi trẻ em lớn lên và học nói theo người lớn. Vấn đề là, phải sửa ngay từ thời rất nhỏ...
Những người có tài một chút thường ngó cao hơn chỗ họ đứng… và đôi khi ngó cao, lại dễ té.
Báo Gia Đình Mới kể chuyện Bắc Giang: Đại diện Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang cho biết, nhóm trẻ Vân Vũ 2 đã ngừng hoạt động do chưa được cấp phép, giáo viên liên quan đến sự việc cũng tạm nghỉ việc.
Câu chuyện xảy ra ở Đà Nẵng... Chính quyền đòi một ngôi chùa phải di tản... Bản tin RFA ghi nhận về chuyện “Dẹp chùa An Cư: Mục đích chính để triệt hạ cơ sở của Giáo hội Việt Nam Thống Nhất”...
Thành phố Hội An quá tải... Đông vô số kể... Chật chội kể gì... Báo Dân Trí kể: TP Hội An hiện có 92 ngàn dân nhưng mỗi năm đón trên 4 triệu du khách trong và ngoài nước. Du khách ngày càng đông nhưng hạ tầng đô thị, cơ sở đón tiếp, dịch vụ cho du khách… chưa phát triển tương xứng nên đô thị cổ Hội An trở nên quá tải…
Vậy là Việt Nam sẽ gia nhập thêm một hiệp ước thương mại... Báo Dân Việt kể: Theo báo cáo thuyết minh của Chính phủ, 11 nước tham gia CPTPP có quy mô dân số 502,2 triệu người, chiếm 6,7% dân số thế giới, quy mô GDP chiếm 13,5% GDP toàn cầu, tổng kim ngạch thương mại 10.000 tỷ USD.
Vậy là Trịnh Xuân Thanh sẽ về Đức? Các quan tham nhũng sẽ có những cách hạ cánh ở hải ngoại? Nguyễn Phú Trọng trở thành trò hề quốc tế? Vậy là, tốn biết bao nhiêu là công sức, tiền bạc, tai tiếng... trong khi đó, khi Trịnh Xuân Thanh về Đức, sẽ viết tiểu thuyết bán cho các nhà xuất bản Đức và hốt bộn bạc...
Giáo viên dưới chuẩn phải đào tạo lại... nghĩa là tốn tiền, tốn thì giờ, tốn công sức... nhất là khi phải đào tạo lại tới 80.000 giáo viên.
Câu chuyện nữ sinh viên sư phạm khi bán dâm bốn lần mới bị đuổi cho thấy điều lạ: tại sao các đại học khác không có quy định như thế? Có phải nữ sinh viên ngành y, ngành dược, ngành du lịch... không cần quy định như thế? Hay phải chăng, các quan chức giáo dục muốn đùa giỡn?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.