Hôm nay,  

Công Viên Gái Mại Dâm

16/08/200100:00:00(Xem: 7031)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Người Lao Động, từ lâu nhiều công viên ở Sài Gòn đã trở thành tụ điểm của gái mại dâm về đêm. Tại trung tâm thành phố, công viên trước Dinh Độc Lập cũ, cứ đến tối là trở thành “chợ tình” với rất đông cô gái son phấn lòe loẹt chờ khách. Mới đây. trong vai những người bộ hành dạo mát, hai phóng viên báo NLĐ đã đến một số công viên để tìm hiểu và ghi nhận như sau.
Tại công viên trước hội trường Thống Nhất (dinh Độc Lập cũ), mới hơn 10 giờ tối, có nhiều thanh niên tò mò ngồi coi những cặp tình nhân đang âu yếm trên ghế đá công viên, một phóng viên vào tận bên trong. Hai cô gái chừng 30 tuổi, son phấn lòe loẹt ngồi trên ghế đá, tay cầm cuộn khăn giấy cất tiếng mời chào : “Xào đi anh.” Phóng viên làm bộ hỏi xào là gì, thì nhận ngay những tràng cười ra vẻ chọc quê: “Bộ anh mới ra đây lần đầu hả "” một cô nói. Nói xong, cô ta chỉ tay về phía một cặp trai gái đang ngồi gần đó với những hành động kỳ quặc mà phóng viên không tiện nêu ra, bên cạnh đó là hàng đống khăn giấy vất bừa bãi trên thảm cỏ. Nhận thấy người khách như hiểu ra vấn đề, cô gái ban nãy khiêu khích: “Sao, có xào không".” Phóng viên hỏi: “Bao nhiêu "”. Cô ta trả lời: “5 đồng (5 ngàn đồng)”. Cô gái bảo khách ngồi xuống ghế đá để hành sự. Lúc này một chiếc xe jeep của công an xuất hiện ở đầu đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa đã vô tình giải vây cho 2 anh nhà báo. Sau khi chiếc xe jeep rời khỏi khu vực công viên, 2 phóng viên dạo một vòng và đếm được 24 cặp ngang nhiên xào khô trước sự theo dõi của hàng chục thanh thiếu niên.

Rời công viên trên, 2 phóng viên báo NLĐ đến công viên Bách Tùng Diệp chỉ cách đó khoảng 100 mét. Vào giờ này, chương trình ca nhạc của quán cà phê tại công viên này đã kết thúc. Vừa bước vào công viên, phóng viên bắt gặp một cặp trai gái đang đứng hành lạc công khai tại gốc cây đa, bất chấp những cái nhìn của người đi đường. Đi không anh" Một giọng nói cất lên sau lưng. Phóng viên giật mình ngó lại ngó lại và bước nhanh khi thấy một cô gái ngoại tứ tuần, mặt trét đầy phấn. Một nhân viên phục vụ quán cà phê tại đây, cho biết: “Những cảnh như thế này xảy ra như cơm bữa.” Tại công viên Hòa Bình ở quận 5, trên đường Hùng Vương có nhiều gái mại dâm công khai bắt khách, bằng cách đứng ở lề đường hoặc chạy xe theo khách. Khi phóng viên trờ xe tới, lập tức một số cô gái ăn mặc hở hang ùa tới nhao nhao: Mở hàng giùm em đi anh, chỉ có 100 đồng thôi (100 ngàn). Thấy phóng viên có vẻ chần chừ, hai cô gái nói: Không mắc đâu, anh cứ trả giá thoải mái, tiền phòng em lo mà”. Một cô giọng khàn khàn xen vào: “Nếu mấy anh muốn rẻ thì vô trỏng đi.” Vừa nói, cô ta chỉ vào bên trong công viên có ánh sáng mờ mờ. Viện lý do giá mắc, phóng viên rồ ga, bỏ lại sau lưng những lời văng tục của các cô gái. Thẳng đường Hùng Vương, phóng viên có mặt tại công viên Phú Lâm vào lúc 23 giờ tối. Có 8 cô gái đứng trước công viên chờ khách. Hai thanh niên trờ xe tới hỏi giá rồi bỏ đi. Một số cô tức khí chửi theo, sau đó lấy giấy ra đốt, hơ khắp người để xả xui.
Bạn,
Cũng theo báo NLĐ, ngoài các công viên nói trên, khu vực công viên Dạ Trạch (quận 5) và Công viên Gia Định (giáp ranh ba quận Gò Vấp, Phú Nhuận, Tân Bình) có hai loại hình mại dâm nam và nữ cùng tồn tại về đêm, thu hút đông khách làng chơi cả hai giới.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.