Hôm nay,  

Những Bà Vợ Dữ Dằn

29/07/199900:00:00(Xem: 8199)
Bạn,
Ba câu chuyện sau được một nữ phóng viên của báo Phụ Nữ xuất bản tại Sài Gòn ghi lại: nhân vật chính là ba bà vợ mà theo ghi nhận của nữ phóng viên này đó là những người vợ có ngôn ngữ dữ dằn, khẩu xà. Câu chuyện thứ nhất xảy ra tại quán phở, hai chuyện cuối xảy ra tại Côn Đảo. Tất cả ba ông chồng trong ba câu chuyện đều có chung một tình cảnh là có bà nội trợ thuộc hàng “cọp rừng già châu Phi” như ghi nhận sau đây của nữ phóng viên nói trên:
Biết nghe lóm chuyện người khác là xấu, nhưng tôi không thể không nghe chuyện của đôi vợ chồng cạnh bàn trong một tiệm phở hôm kia. Vì bà vợ nói quá lớn, giọng the thé: Nó là em dâu của anh chứ có phải má anh đâu... Hay là anh lấy nó" Người đàn ông cúi gầm mặt ăn, đến lúc chịu không nổi buột miệng càu nhàu: Ăn nói tầm bậy tầm bạ không... Câu nói ấy càng khiến cho người đàn bà hung hăng hơn, bà ta xỉ ngón tay trỏ vào mặt chồng: Tui báo trước, đừng để tui thấy được, tui xé xác hai người ra hàng trăm mảnh. Lúc này, hầu như tất cả những người đang ngồi ăn trong quán đều quay đầu nhìn về cặp vợ chồng kia. Ánh mắt họ vừa ngán ngẩm cho bà vợ dữ dằn, vừa thương hại cho người chồng đang cúi gầm mặt.

Chứng kiến sự chịu đựng của người chồng trên, tôi lại nhớ đến anh P mà tôi quen biết trong dịp ra Côn Đảo. Nghe nói, P mới cưới vợ hơn 1 năm đã làm đơn tình nguyện ra đảo công tác. Lại càng bất ngờ hơn khi P cho xem ảnh một thằng cu kháu khỉnh, giống cha như đúc. Thấy tôi có vẻ không tin vào sự tình nguyện ra phục vụ đảo của anh. P cười úp úp mở mở: Ừ thì cũng có lý do. Buổi chiều trước ngày tôi rời Côn Đảo, P đến nhà khách rủ tôi ra ngồi cầu tàu hóng gió biển. Nửa đùa nửa thật, P hỏi tôi: Chị là bạn của chị Hạnh Dung, vậy chị trả lời tôi xem vợ dữ thì chồng nên bỏ hay nên để. Tôi cười: Vấn đề là bản chất hay hiện tượng. P kể: Thiệt ra bản chất bà xã tôi tốt thôi. Ngày chí tối bà chỉ biết đi làm rồi về săn sóc chồng con, nhà cửa. Nhưng tôi thì ngược lại, khoái bù khú với bạn bè sau giờ làm việc. Mỗi lần tôi đi về khuya là bả đập đồ đạc, tru tréo ầm ĩ. Một buổi chiều tình hình đang còn căng thẳng vì tôi đi uống cà phê suốt buổi sáng thì bỗng đâu một ông bạn của tôi lò dò tới rủ đi nhậu. Gặp bả đang tưới hoa trước sân, anh này nói vui: Chị cột chân nó thì cột, chớ tới hồi mất cũng mất bà chị ơi. Sẵn thau nước dưới chân, bả nộ khí xung thiên bưng hất ráo vô người tôi. Sau bữa đó, tôi làm đơn ra đây để mong vợ tôi nghĩ lại mà tự sửa đổi. Nhưng tôi có cảm giác cô ấy ngày càng ghê gớm hơn. Cứ mỗi lần tôi về phép, bên cạnh mâm cơm ê hề thịt cá, bao giờ cũng là khuôn mặt hình sự dữ dằn. Tôi biết cô ấy chỉ vì sợ mất tôi thôi. Nhưng tôi ngán quá. Có lúc tôi trốn luôn hai, ba tháng không về, thì cô ấy gửi con cho ngoại để ra đảo. Lần nào cũng vậy tay xách nách mang đủ thứ món, nhưng vừa đặt giỏ xuống là lập tức tra hỏi tôi, rồi làm mình làm mẩy la hét, khóc lóc.
Bạn,
Câu chuyện thứ ba đầy tính bi hài được nữ phóng viên ghi lại như sau: Sáng hôm sau tôi chứng kiến một bi hài kịch khác. Đấy là lúc hay tin biển động, tàu không nhổ neo về đất liền được, ông K công tác ở trạm thu mua nông sản huyện L.Đ bỗng dưng lính quýnh, hốt hoảng. Nhìn ông chạy đôn đáo để tìm cách báo tin về nhà cho vợ, ai cũng mắc tức cười: Ông làm như về trễ một ngày, bà lấy dao bằm ông ra vậy... Ai dè ông K gật đầu: Ờ dám có đó nghen. Trước đây, tui bị bà hăm he hoài, lần này chắc chết thiệt, nghĩ tới mà ớn lạnh. Tưởng ông nói chơi, nào ngờ tối đó ngồi nói chuyện với anh H.G, bạn ông K, tôi nghe anh kể: Bà xã của ông thuộc hàng cọp rừng già châu Phi... Tôi chợt nhớ lại hồi sáng, ông K đứng ngắm sóng biển đánh ầm ầm vào kè đá, bỗng trỗi giọng hát: Chỉ có thuyền mới hiểu, biển hung hăng dường nào!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.