Hôm nay,  

Nhà Văn Võ Hồng

08/08/199900:00:00(Xem: 10037)
Nhà văn Võ Hồng, nhà giáo và là người cầm bút nổi tiếng một thời của Miền Nam thời trước 1975, bây giờ đã gần 80 tuổi, nhưng vẫn còn cầm bút. Trái với lời tuyên truyền của nhà nước rằng Võ Hồng có ngòi bút thiên tả, thực sự văn chương ông chỉ phục vụ cho con người — những nhà nông, học trò, thầy giáo... — nghĩa là những gì của đời sống nồng thắm quanh ông. Ông không hề uốn ngòi bút để ngợi ca nhà nước, nhưng nhà nước phải uốn lời để chứng minh rằng ông về cùng một phe. Dưới đây là vài đoạn trích của báo Thể Thao và Văn Hóa viết về ông, trong hình thức vơ vào phe mình.
Ở tuổi 80, nhà văn Võ Hồng của Miền Nam Trung Bộ vẫn tiếp tục cống hiến cho đời những dòng văn nhiều suy tư, trải nghiệm và thấm đẫm tình người.
Nói đến miền Trung, người ta hay nghĩ đến mảnh đất của thi ca. Riêng Phú Yên, vùng biên cương của một thời mở nước, là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho Trần Mai Ninh, Hữu Loan dệt nên Tình sông núi, Nhớ máu, Đèo Cả bất tử và cho bao thi sĩ khác từ Tản Đà đến Xuân Diệu, Chế Lan Viên, Đỗ Huy Nhiệm, từ Nguyễn Mỹ đến Thanh Quế, Thanh Thảo, Trần Vũ Mai... Nhưng đâu chỉ có thi ca. Vùng đất mãi “âm vang bước gió trường kỳ - lớp lớp người người lao mình... mở cõi” còn là cái nền ngồn ngộn sức sống cho văn xuôi, mà Võ Hồng là một trong những nhà văn thành công nhất khi biết cách khai thác và “trụ” vững trên cái nền ấy, bằng hơn 20 tác phẩm đầy tính nhân văn của mình.
Võ Hồng sinh ngày 5-5-1921 bên dòng sông Ngân Sơn thuộc xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên. Ông là nhà văn xuất thân từ nhà giáo, từng làm Hiệu trưởng Trường trung học Lương Văn Chánh ở Phú Yên thời kháng Pháp. Sự nghiệp văn chương Võ Hồng khởi đầu bằng truyện ngắn Mùa gặt đăng trên tờ Tiểu thuyết thứ Bảy ở Hà Nội, năm 1939. Trên nguyệt san Văn ra ngày 1-9-1972, trong một bài trả lời phỏng vấn, nhà văn Võ Hồng nói rằng: “Ước vọng của tôi là tìm gặp những ông nông già, ông chài lưới tôm, ông thợ rừng... nghe họ kể chuyện làm ăn, âu lo, hy vọng...” Ước vọng ấy thể hiện trên từng trang văn và gần như là cái mạch xuyên suốt hơn 20 tác phẩm của ông, cả truyện ngắn lẫn truyện dài, thậm chí ở trong những bài thơ giản dị, súc tích. Và không chỉ bằng tài năng, Võ Hồng còn thể hiện ước vọng ấy bằng tấm lòng chân thành, bằng tình yêu mạnh mẽ và bằng cả sự biết ơn đối với mảnh đất “chôn nhau, cắt rốn” của mình. “Ngoài cảnh sắc núi sông, cung cách làm ăn sinh hoạt, tôi đặc biệt thương cái ngôn ngữ quê mùa của bà con, cái ngôn ngữ mà các bạn trẻ khi học lên cao, có chút địa vị là họ lật đật chối bỏ”, nhà văn tâm sự.

Thời trẻ, Võ Hồng từng ôm mộng du học Nhật Bản, với mong muốn đem kiến thức về phục vụ xứ sở. Năm 1943, ông theo học lớp Nhật ngữ ở Hà Nội. Nhưng chẳng bao lâu sau, Nhật đảo chính Pháp ở Đông Dương, Chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập với sự tham gia của một số nhân sĩ, trí thức ở ba miền. Võ Hồng được ông Trần Văn Lý, Tổng đốc bốn tỉnh cực Nam Trung Bộ (Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Bình Thuận) mời lên Đà Lạt trợ giúp giao thiệp với người Nhật.
Võ Hồng cũng đã tham gia kháng chiến suốt 9 năm chống Pháp. Đây chính là cái vốn mà về sau Võ Hồng viết nên những tác phẩm đầy sinh động. Trong cuốn sách Văn học yêu nước và cách mạng ở Sài Gòn và các thành thị miền Nam giai đoạn 1954 - 1975, nhà nghiên cứu Trần Hữu Tá trân trọng viết về Võ Hồng: “Có thể nói ông là nhà văn của lòng nhân ái, những tình cảm nhân bản cao quý - tình cha con, tình mẹ con, tình anh em, tình thầy trò - qua hàng loạt tác phẩm như: Vết hằn năm tháng, áo em cài hoa trắng, Lá vẫn xanh, Mái chùa xưa, Con suối mùa xuân... nhưng đáng chú ý và có thể nói là dũng cảm, đó là những truyện ngắn in trong 2 tập Hoài cố nhân, Trầm mặc cây rừng và 2 cuốn tiểu thuyết liên hoàn: Hoa bươm bướm, Như cánh chim bay...”
Qua những trang văn của Võ Hồng, hình ảnh của một thời kỳ đầy biến động ở vùng đất Nam Trung Bộ, Tây Nguyên hiện lên rất sống động, với những quang cảnh, những con người, những mẩu chuyện, có đặc điểm, tính cách, số phận riêng biệt, mang vóc dáng sử thi. Nhà văn thổ lộ: “Tôi muốn ghi lại những gì đã xảy ra, ghi chân thật, không khen chê, không định kiến, không thành kiến, không hậu ý, như người thợ bấm máy chụp hình không dàn dựng sắp đặt. Tôi thương cho các thế hệ tổ tiên của tôi làm việc, ăn ở cực khổ nhọc nhằn, tôi thương đồng bào thuộc thế hệ tôi cũng nhọc nhằn cực khổ và tôi muốn các thế hệ con cháu biết được cụ thể sinh hoạt của các thế hệ ông cha!”
Càng đáng khâm phục hơn, khi gần 80 tuổi, 60 năm vui buồn nghiệp văn, bây giờ ngòi bút Võ Hồng vẫn không ngừng nghỉ, tiếp tục cống hiến cho đời những dòng văn nhiều suy tư, trải nghiệm và thấm đẫm tình người...
Bạn thấy không, nhà văn Võ Hồng nhiều thập niên dưới chế độ CSVN mà lòng vẫn gìn giữ được tấm lòng nhân hậu với con người, những nhân vật trong truyện ông rất mực nhân hậu, tử tế... Ông cầm bút thực sự không vì để củng cố chế độ CSVN, nhưng chỉ là để gìn giữ chút tình người còn lay lắt trong những người bị áp bức. Ông vượt ra ngoài các chế độ, dù là VN Cộng Hòa hay CSVN. Ông là nhà văn vì con người, vì những người nghèo khó, đau khổ, bị trấn áp.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2019 sẽ diễn ra từ ngày 12 - 14/5/2019 tại Trung tâm Văn hóa Phật giáo Tam Chúc (xã Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam) với chủ đề: Cách tiếp cận của Phật giáo về sự lãnh đạo toàn cầu và trách nhiệm cùng chia sẻ vì xã hội bền vững.
Câu chuyện oan nghiệt kỳ lạ: vợ chồng đốt nhau. Bản tin VTC News kể: Sau khi tranh cãi, 2 vợ chồng tạt xăng vào nhau rồi châm lửa đốt, dù được người dân gần đó ứng cứu kịp thời nhưng cả 2 đều bị bỏng nặng.
Chỉnh trang nội đô Đà Lạt… cách nào để giữ được nét đẹp lịch sử? Đó là chuyện đang tranh cãi…
Tình hình môi trường càng lúc càng đáng ngại... Một trong những nơi đẹp nhất ở Đà Lạt cũng trở thành bãi sình...
Bây giờ là giữa tháng 4/2019, lại nhớ tới Tướng Trần Văn Cẩm và trận Phú Yên trong tháng 4/1975. Tài liệu sau đây trích từ quân sử gia Vương Hồng Anh.
Một trong những nỗi lo tại Việt Nam là ngộ độc thực phẩm. Rồi ngộ độc thuốc, rồi ngộ độc đủ thứ... Hàng ngày, cứ mãi nghe tin ngộ độc từ công nhân hãng xưởng cho tới học sinh tiểu học... Có vẻ như đây là điệp khúc bất tận. Tại sao thế? Tại sao nước khác ít bị ngộ độc hơn Việt Nam? Tại sao trước 1975 ít hơn?
Cháy kinh hoàng vì chập điện... Lỗi ở thợ điện, hay lỗi ở nhà thầu xây dựng? Hay lỗi ở các cơ quan kiểm tra về xây dựng? Hay lỗi ở người chủ cơ sở bị cháy?
Bạo lực gia đình vẫn gay gắt... Báo An Ninh Thủ Đô kể chuyện: Cô bé lấy thân mình che chắn cho mẹ khi bị cha chém tới tấp.
May mắn giữa biển Hoàng Sa... Bản tin VTC kể: Lực lượng cứu hộ của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam vừa đưa một thuyền trưởng tàu cá bị tai biến ở Hoàng Sa vào đất liền an toàn.
Hóa ra gian lận điểm cũng chỉ vì các quan chức… Người dân thường bắt buộc phải sống tử tế… Báo Thanh Niên kể chuyện Hà Giang: Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Hà Giang xác định một số người có chức vụ quyền hạn tại Sở GD-ĐT và Công an tỉnh đã tiếp tay cho hành vi gian lận điểm thi tại kỳ thi THPT quốc gia năm 2018 để trục lợi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.