Hôm nay,  

Thợ Nữ Nhập Cư

24/06/200400:00:00(Xem: 6261)
Bạn,
Hiện nay, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, có hàng trăm nghìn phụ nữ rời làng quê miền Trung, miền Bắc đổ xô vào Nam tìm việc làm. Họ ra đi với khát vọng đổi đời, trở thành công nhân trong những nhà máy to lớn, có thu nhập cao. Nhưng sự thật lại quá phũ phàng, bao năm cắm đầu làm để rồi tay trắng hoàn trắng tay. Báo Lao Động viết như sau.
Trong căn phòng trọ chật chội, không bàn ghế, chỉ độc chiếc chiếu, Tuyết khéo léo thu xếp chỗ để khách ngồi, vừa trò chuyện vừa nấu cơm. Quê Tuyết ở Nam Định, vào Đồng Nai làm công nhân được hai năm, lương từ 650 ngàn - 750 ngàn đồng/ 1 tháng. Hỏi có đủ sống không, Tuyết bảo rằng chắt chiu thì cũng phải đủ, mấy cũng đủ. Rồi Tuyết tính những khoản tính được như tiền nhà chia đôi với một người bạn còn lại 125 ngàn đồng, tiền điện 20 ngàn đồng, tiền ăn mỗi tháng mất 300 ngàn đồng. Rồi các khoản chi cho áo quần, xà phòng... là coi như hết. Để tiết kiệm, Tuyết thuê phòng trọ ở gần nhà máy, đi làm bằng phương tiện "chân", khỏi tốn tiền xe. Mỗi ngày ăn chỉ 10 ngàn đồng nên bữa cơm của Tuyết thật tội nghiệp. Tuyết nói: Bữa ăn giữa ca ở Cty rất thiếu thốn, về nhà muốn kiếm chút gì ngon để ăn thêm nhưng không dám vì sợ hụt tiền. Thiếu ăn nên tụi em đứa nào da cũng xanh hết".

Người có thâm niên làm công nhân nhất trong khu nhà trọ là Hải Yến, cùng quê với Tuyết. Yến làm công nhân đã được 7 năm. Phòng của Yến có giường, tủ hẳn hoi. Có lẽ làm lâu năm rồi nên Yến dành dụm được tiền để mua sắm đôi chút. Thu nhập của Yến cũng chẳng khá hơn. Yến nói không mấy khi gửi được tiền về cho bố mẹ như đã hứa khi ra đi. Thậm chí tết cũng không dám về. Mấy chị em cùng ở lại, ăn tết với nhau, buồn, nhớ nhà rơi nước mắt.Khi chúng tôi trò chuyện với Tuyết thì một chị bạn của Tuyết ghé qua xin ngả lưng một lát. Trông chị mệt mỏi và tiều tụy. Chị tên Thơi, nhà ở Bắc Giang, đã có chồng và hai con. Nghe người ta kháo nhau vào Nam làm công nhân có nhiều tiền nên bàn với chồng bỏ nghề nông. Chồng đồng ý cho chị đi với hy vọng đời sống gia đình sẽ khấm khá hơn. Nhưng 6 tháng làm công nhân đủ cho chị Thơi hiểu được đời công nhân là thế nào. Chị vừa kể những vất vả trong mấy tháng qua vừa khóc. Chị thấy mình quá sai lầm, một tháng chỉ kiếm được mấy trăm ngàn đồng mà phải đổi cái giá phải xa chồng, xa con, xa quê hương. Chị nói: "Em chờ lãnh xong tháng lương này là về. Em về thôi. Ơ quê làm ruộng cực mấy cũng hơn sống chui rúc như thế này".
Bạn,
Cũng theo báo LĐ, trong cả khu nhà trọ ở phường Long Bình, phóng viên gặp được một nữ công nhân khá độc đáo: đó là Thuỷ, công nhân của Cty Mabuchi. Thuỷ quê ở Nghệ An, đã học xong phổ thông. Nhà nghèo không có điều kiện học tiếp vào đại học nên Thuỷ vào Nam làm công nhân. Trong phòng trọ của Thuỷ có một bàn viết và một bàn máy điện toán. Chiếc máy đó, theo Thuỷ là tài sản duy nhất Thuỷ có sau mấy năm làm việc cật lực. Ngoài giờ đi làm, Thuỷ tranh thủ đi học thêm tin học, tiếng Anh, đã lấy được bằng trung cấp kế toán. Khi chúng tôi hỏi về gia đình, Thuỷ khóc, cho rằng cha mẹ nghèo chờ mong con cái đi xa làm có tiền để giúp đỡ nhưng Thuỷ không làm được gì cho gia đình cả. Bây giờ chỉ còn cách gắng học để mai mốt kiếm được việc làm tốt hơn, có thu nhập cao hơn chứ làm công nhân như thế này thì tương lai quá mù mịt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm học mới đã đi qua hơn 2 tháng nửa học kỳ, nhưng nhiều sinh viên vẫn chật vật quanh chuyện "xoay vốn" để trang trải chi phí học tập. Do nhiều ngân hàng cạn nguồn tín dụng dành cho sinh viên, nên việc vay tiền càng khó khăn hơn. Mỗi ngày, tại các trường đại học luôn có hàng trăm sinh viên tụ tập trước văn phòng hoặc trung tâm hỗ trợ sinh viên với những câu hỏi dồn dập về những thông tin liên quan đến hồ sơ xin vay tiền từ ngân hàng.
Theo báo quốc nội, tại VN, những năm gần đây, các trung tâm đào tạo, dạy nghề, giới thiệu việc làm mọc lên như nấm, trực thuộc đủ mọi tổ chức: Doanh nghiệp, hội, tổ chức xã hội,... Những trung tâm này gửi tới các trường đào tạo chuyên nghiệp đề nghị "xin chỉ tiêu" liên kết đào tạo, trong khi cơ sở của trung tâm có thể chỉ là một văn phòng khoảng vài chục mét vuông với mấy nhân viên.
Trên địa bàn tỉnh Quảng Nam, nằm ở rẻo đất bên kia sông Hoài về phía Đông của thị xã Hội An có 1 làng mộc được hình thành cách đây hơn 500 năm. Đó là làng mộc Kim Bồng. Sản phẩm mộc Kim Bồng vang danh xứ Đàng Trong từ thế kỷ 15-16 thông qua thương cảng Hội An sầm uất. Thợ mộc Kim Bồng nổi tiếng khéo tay và sáng tạo. Rồi làng mộc ly tán vì chiến tranh.
Theo báo quốc nội, hàng ngày tại Hà Nội có hàng trăm người ở ven Hồ Tây sống nhờ vào nghề câu, kéo trộm cá, bằng những thủ thuật tinh vi. Nhìn những cụm bèo hiền lành nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không ai nghĩ rằng đó là những cái bẫy cá trên hồ. Những kẻ câu trộm làm cho bao ông thầu cá ở Hồ Tây phải méo mặt.
Theo báo Người Lao Động, trên địa bàn quận 1 TPSG, có chợ Cầu Mống trên đường Chương Dương đang là trung tâm buôn bán rắn lục, một mặt hàng quí hiếm và rất nhiều người hỏi mua. Trước đâỳ rắn lục là loại "vô danh tiểu tốt", giá khá rẻ vì nó nhỏ con, thịt không ngon và không có tác dụng ngâm rượu tăng lực như các loại rắn khác.
Tại tỉnh Vĩnh Long, có 1 học sinh nghèo tên là Trần Đồng Kiếm Lam, phải đi nhặt vỏ dừa để có tiền theo đuổi suốt những năm học phổ thông, và trong kỳ thi tuyển đại học, cậu học trò con nhà nghèo này đã đỗ thủ khoa ở trường cao đẳng và đạt 29.5 điểm ở Trường Đại học kiến trúc Sài Gòn. Do quá nghèo, không có tiền lên Sài Gòn học ngành kiến trúc
Theo báo quốc nội dẫn tài liệu của Tổng cục Thống kê VN, hiện có hơn 60% dân ở các tỉnh tại VN ở độ tuổi 15 - 29 thiếu việc làm đang đổ về các thành phố, các khu công nghiệp. Không nhà ở, không có sổ gia đình thường trú, đứng ngoài các dịch vụ xã hội, thu nhập thấp...
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại các khu công nghiệp, chế xuất trên địa bàn thành phố Sài Gòn, nhiều doanh nghiệp đang gặp khó khăn trong tuyển dụng lao động tại chỗ. Nhiều doanh nghiệp, ngoài việc đăng thông báo tuyển dụng trên báo chí, còn đi tìm người tại các trung tâm giới thiệu việc làm nhưng vẫn khó tuyển dụng đủ theo yêu cầu.
Theo báo Lao Động, ngày 28 tháng10 vưà qua, tại vùng núi tỉnh Quảng Nam, một đàn voi rừng 6 con trên đường đi tìm con voi con bị lạc đàn, đã "đại náo" phố chợ thị trấn Trà My. Người dân hiếu kỳ kéo nhau đi xem voi, nhưng đang phải đối mặt với hiểm hoạ chết người.
Tại miền Trung, trên địa bàn tỉnh Phú Yên, có 1 xóm mà dân địa phương gọi là "xóm răng đen". Đó là xóm Trường ở thôn Phú Xuân B, xã Xuân Phước, huyện Đồng Xuân. Do nguồn nước giếng trong xóm bị nhiễm độc,nên răng của người dân ở đây, từ trắng bình thường bỗng dần chuyển sang vàng rồi đen xỉn theo thời gian. Báo SGGP ghi nhận hiện trạng này như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.