Hôm nay,  

Thợ Nữ Nhập Cư

24/06/200400:00:00(Xem: 6222)
Bạn,
Hiện nay, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, có hàng trăm nghìn phụ nữ rời làng quê miền Trung, miền Bắc đổ xô vào Nam tìm việc làm. Họ ra đi với khát vọng đổi đời, trở thành công nhân trong những nhà máy to lớn, có thu nhập cao. Nhưng sự thật lại quá phũ phàng, bao năm cắm đầu làm để rồi tay trắng hoàn trắng tay. Báo Lao Động viết như sau.
Trong căn phòng trọ chật chội, không bàn ghế, chỉ độc chiếc chiếu, Tuyết khéo léo thu xếp chỗ để khách ngồi, vừa trò chuyện vừa nấu cơm. Quê Tuyết ở Nam Định, vào Đồng Nai làm công nhân được hai năm, lương từ 650 ngàn - 750 ngàn đồng/ 1 tháng. Hỏi có đủ sống không, Tuyết bảo rằng chắt chiu thì cũng phải đủ, mấy cũng đủ. Rồi Tuyết tính những khoản tính được như tiền nhà chia đôi với một người bạn còn lại 125 ngàn đồng, tiền điện 20 ngàn đồng, tiền ăn mỗi tháng mất 300 ngàn đồng. Rồi các khoản chi cho áo quần, xà phòng... là coi như hết. Để tiết kiệm, Tuyết thuê phòng trọ ở gần nhà máy, đi làm bằng phương tiện "chân", khỏi tốn tiền xe. Mỗi ngày ăn chỉ 10 ngàn đồng nên bữa cơm của Tuyết thật tội nghiệp. Tuyết nói: Bữa ăn giữa ca ở Cty rất thiếu thốn, về nhà muốn kiếm chút gì ngon để ăn thêm nhưng không dám vì sợ hụt tiền. Thiếu ăn nên tụi em đứa nào da cũng xanh hết".

Người có thâm niên làm công nhân nhất trong khu nhà trọ là Hải Yến, cùng quê với Tuyết. Yến làm công nhân đã được 7 năm. Phòng của Yến có giường, tủ hẳn hoi. Có lẽ làm lâu năm rồi nên Yến dành dụm được tiền để mua sắm đôi chút. Thu nhập của Yến cũng chẳng khá hơn. Yến nói không mấy khi gửi được tiền về cho bố mẹ như đã hứa khi ra đi. Thậm chí tết cũng không dám về. Mấy chị em cùng ở lại, ăn tết với nhau, buồn, nhớ nhà rơi nước mắt.Khi chúng tôi trò chuyện với Tuyết thì một chị bạn của Tuyết ghé qua xin ngả lưng một lát. Trông chị mệt mỏi và tiều tụy. Chị tên Thơi, nhà ở Bắc Giang, đã có chồng và hai con. Nghe người ta kháo nhau vào Nam làm công nhân có nhiều tiền nên bàn với chồng bỏ nghề nông. Chồng đồng ý cho chị đi với hy vọng đời sống gia đình sẽ khấm khá hơn. Nhưng 6 tháng làm công nhân đủ cho chị Thơi hiểu được đời công nhân là thế nào. Chị vừa kể những vất vả trong mấy tháng qua vừa khóc. Chị thấy mình quá sai lầm, một tháng chỉ kiếm được mấy trăm ngàn đồng mà phải đổi cái giá phải xa chồng, xa con, xa quê hương. Chị nói: "Em chờ lãnh xong tháng lương này là về. Em về thôi. Ơ quê làm ruộng cực mấy cũng hơn sống chui rúc như thế này".
Bạn,
Cũng theo báo LĐ, trong cả khu nhà trọ ở phường Long Bình, phóng viên gặp được một nữ công nhân khá độc đáo: đó là Thuỷ, công nhân của Cty Mabuchi. Thuỷ quê ở Nghệ An, đã học xong phổ thông. Nhà nghèo không có điều kiện học tiếp vào đại học nên Thuỷ vào Nam làm công nhân. Trong phòng trọ của Thuỷ có một bàn viết và một bàn máy điện toán. Chiếc máy đó, theo Thuỷ là tài sản duy nhất Thuỷ có sau mấy năm làm việc cật lực. Ngoài giờ đi làm, Thuỷ tranh thủ đi học thêm tin học, tiếng Anh, đã lấy được bằng trung cấp kế toán. Khi chúng tôi hỏi về gia đình, Thuỷ khóc, cho rằng cha mẹ nghèo chờ mong con cái đi xa làm có tiền để giúp đỡ nhưng Thuỷ không làm được gì cho gia đình cả. Bây giờ chỉ còn cách gắng học để mai mốt kiếm được việc làm tốt hơn, có thu nhập cao hơn chứ làm công nhân như thế này thì tương lai quá mù mịt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Như thế là cơ nguy chiến tranh lớn thêm ở bán đảo Triều Tiên. Néu bùng nô chiến tranh, sẽ liên hệ dĩ nhiên là Mỹ và Bắc Triều Tiên, cũng như nhiều quốc gia gần đó, như Nam Hàn, Trung Quốc, Nhật Bản, Đài Loan... và văng miểng có thể tới Việt Nam. Nếu bùng nổ chiến tranh, coi chừng Hải quân Trung Quốc thừa cơ chiếm toàn bộ vùng Trường Sa của VN và Philippines... lấy cớ là để giữ giùm.
Tưng bừng Lễ Giáng Sinh... Theo truyền thống Ky Tô Giáo, Lễ Giáng Sinh, còn được gọi là lễ Thiên Chúa giáng sinh, Noel hay Christmas là một ngày lễ kỷ niệm Chúa Giêsu sinh ra đời. Theo phần lớn các tín hữu Kitô giáo, Chúa Giêsu được sinh tại Bethlehem (Bêlem) thuộc xứ Judea (Giuđêa) (ngày nay là 1 thành phố của Palestine), lúc bấy giờ thuộc Đế quốc La Mã, khoảng giữa năm 7 TCN và năm 2.
Hê gặp đồ giả, thế là thua thiệt... Thuốc giả là chết người... Văn bằng giả là hỏng... tín dụng dỏm cũng là hỏng...
Vậy là thêm đề xuất mới từ Bộ Lao Động Thương Binh Xã Hội... Đề xuất về tuổi hưu sẽ có 2 phương án lựa chọn. Dự kiến tương lai có thê cho nam nữ tuổi hưu như nhau.
Treo cờ thời VNCH là chuyện cấm kỵ trong cái gọi là thiên đường xã hội chủ nghĩa Mác-Lê-Hồ tại VN. Do vậy, có 5 bạn vừa bị kêu án nặng, chỉ vì treo cờ.
Tai nạn giao thông là chuyện bình thường hàng ngaỳ, nhưng gây đau đớn cho những người lên hệ trọn đời -- khi có người thân tử nạn, hay thương tật. Lẽ ra cần phạt nặng, rất nặng... đối với những người tái phạm, để bảo vệ cho sinh mạng người khác và chính họ.
Có gì bí ẩn ở Việt Nam: hễ làm ngân hàng là có chuyện. Mất tiền, nên hiểu là làm mất tiền người dân, hay mất tiền công quỹ… Chứ làm gì mất tiền của sếp ngân hàng.
Có cách nào phạt nặng tội vượt đèn đỏ hay không? Bởi vì, quá nhiều tai nạn xảy ra vì vượt đèn đỏ ngã tư, ngã năm... Lẽ ra ngay từ đầu, thi bằng lái là phải nhấn mạnh ưu tiên này.
Nhà thơ Bùi Giáng, cũng là dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học, tuy trong cõi đời chỉ trụ thế 71 năm, nhưng tác động với xã hội về mặt ngôn ngữ và phong thái sống hẳn sẽ lâu dài. Nơi đây xin hiệu đính một bài cũ để tưởng niệm nhà thơ lớn này.
Bản tin VTC kể chuyện Sài Gòn: Một số người dân chứng kiến sự việc cho biết, khoảng 20h ngày 14/12, một đôi nam nữ do xích mích chuyện tình cảm nên đứng cự cãi rồi lao vào đánh nhau trước số nhà 360 Phan Văn Trị (phường 11, quận Bình Thạnh, TP.SG).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.