Hôm nay,  

Cà Phê Học Trò

15/02/200000:00:00(Xem: 7659)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Phụ Nữ, dạo này ở Sài Gòn, các quán cà phê đèn mờ đua nhau mọc lên như nấm dưới nhiều hình thức. Một cuộc cạnh tranh âm thầm nhưng quyết liệt luôn luôn diễn ra gay gắt. Những quán mở sau thường tìm những yếu tố mới lạ hơn, ngoài việc trang trí tạo cảnh, gây ấn tượng như làm cầu treo, hòn non bộ, ghế xích đu, quây chòi lá, nhiều quán có máy lạnh, đĩa compact, nhạc sống. Đội ngũ tiếp viên nữ có trang phục cũng gây ấn tượng mạnh với những chiếc váy quá ngắn hoặc xẻ quá cao. Do có nhiều quán cạnh tranh nhau nên, giá cà phê tại nhiều ngày càng giảm để có thể, phục vụ cho nhiều loại khách. Nếu trước đây, giá một ly cà phê trong quán máy lạnh phải 6 ngàn đến 8 ngàn đồng thì nay chỉ còn 3 đến 4 ngàn đồng, thậm chí ít hơn. Chính vì thế một thành phần khách mới nhập cuộc, đó là học sinh. Khai thác yếu tố trên, nhiều chủ quán cà phê đã chuyển đối tượng phục vụ và nhắm đến thành phần khách hàng đông đảo này.

Cũng theo báo Phụ Nữ, quán cà phê dành cho học trò đã có mặt trên từng cây số, và đã trở thành điểm hẹn của đông đảo học sinh cấp 3 (từ lớp 10 đến lớp 12), có nhiều nơi còn thu hút cả học sinh cấp 2 ở độ tuổi 14-15. Một bà bán bánh canh bên cạnh một quán cà phê nói với lắc đầu phóng viên báo trên: Ngồi đây suốt cả ngày chỉ thấy toàn học trò quần xanh áo trắng, có cả những em 13, 14 tuổi, vào đấy. Bố mẹ nào mà cho con đi uống cà phê chứ"

Làm một vòng qua các quán cà phê, phóng viên báo Phụ Nữ ghi lại như sau: Từ đây, thành phố có thêm thuật ngữ mới là cà phê học trò. Phải nói rằng các chủ quán rất nhạy trong kinh doanh: thành phần học sinh này rất đông, lại dễ tính, không đòi hỏi gì nhiều. Nếu như cà phê ôm gây ra nhiều tệ nạn xã hội nhức nhối thì cà phê học trò lại có những hậu quả đau đầu khác.


Giá một ly cà phê 3 ngàn đến 4 ngàn đồng gọi là rẻ so với trước đây. Song, đó là một số tiền lớn, rất lớn đối với những cô cậu học trò. Trừ những gia đình khá giả, cho con cái họ 5 ngàn đến 10 ngàn đồng tiêu vặt. Còn lại để có tiền, nhiều học trò nhịn ăn sáng, để cái bụng rỗng đến trường, dành những đồng tiền ít ỏi đó khi có dịp là chui vào cà phê. Đi học mà đói bụng thì làm sao trụ suốt các tiết học được. Vì thế không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà sức học cũng giảm sút. Còn nếu không nhịn ăn sáng được thì phải xoay tiền bằng cách khác. Vừa rồi, họp phụ huynh, một bà mẹ mới biết được rằng học phí một môn chỉ có 20 ngàn đồng thế mà tháng nào con bà cũng xin 40 ngàn để nộp tiền học thêm.

Một trường hợp khác, khi tình cờ gặp nhau ngoài đường, cô giáo hỏi mẹ một học sinh là sao mấy tháng không thấy cháu đến học thêm, dù cháu rất yếu môn đó. Bà mẹ ngạc nhiên: Thế à" Tôi vẫn thấy cháu đi đúng giờ, không bỏ một buổi nào. Và quả thật, một hôm theo nguồn tin báo, bà mẹ đã tìm thấy cô gái yêu đang học thêm trong quán cà phê với một anh bạn cùng lớp.

Bạn,
Tại nhiều cuộc họp với phụ huynh học sinh, rất nhiều các cô giáo, thầy giáo nhắc nhở về việc đã lâu các trò chưa nộp tiền học phí. Lúc ấy, nhiều ông bố, bà mẹ cãi phăng rằng đã đưa cho con tiền rất đúng hạn. Sau hỏi ra, mới biết số tiền đó các cô các cậu nhúng hết vào cà phê. Cùng với nỗi lo về tệ nạn ma túy đang xâm nhập mạnh vào các trường học, bây giờ phụ huynh học sinh ở Sài Gòn lại phải đau đầu, lo lắng vì các quán cà phê học trò đã cuốn hút con em mình!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Oshin là một danh từ mới khai sinh mấy năm nay, để chỉ các người giúp việc nhà, thời trước ta gọi là người ở, người làm, một việc mà thời phong kiến ông bà mình gọi là "gia nhân." Có một ngôi "chợ oshin" đã khai sinh và hoạt động tấp nập ở Sài Gòn, và được báo Người Lao Động ghi nhận về ngôi chợ dị thường này như sau.
Mùa khô năm nay dù chưa tới đỉnh điểm, nhưng nước ngọt đang trở thành nỗi lo lđối với nhiều cư dân Sài Gòn. Giám đốc Chi nhánh Cấp nước Chợ Lớn, thừa nhận: Thiếu nước nghiêm trọng. Phóng viên báo SGGP ghi nhận như sau.
Gần đây, người dân huyện Đức Phổ (Quảng Ngãi) bàn tán xôn xao về tình trạng trẻ em bị dụ dỗ, bắt cóc đem bán cho những tay "buôn người" để đưa vào TPSG sang qua những người bán mì gõ. Báo Ngưòi Lao Động viết như sau.
Ngày 6 tháng 3 vưà qua, mộr tai nạn thảm khốc xảy ra ở Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai khiến 6 học sinh lớp 10 chết tại chỗ, 16 học sinh khác bị thương nặng. Theo báo Tuổi Trẻ, sau vụ tai nạn này, công an đã "hốt" các xe lam, xe Daihatsu - loại chế biến để chở học sinh. Không có xe đưa rước, trên lộ trình đến trường rất dài, có nơi các học sinh phải đi gần 20 km mới đến trường, nhiều học sinh đã phải đi học rất sớm và về thật trễ.
Ca sĩ trẻ mới vào nghề thường nghĩ, nếu không có người đỡ đầu để vạch ra những chiến luợc phát triển, cùng nguồn tài chính dồi dào và các mối quen biết hậu thuẫn thì dù hát hay mấy cũng khó nhanh chóng nổi tiếng. Cho nên việc tìm kiếm ông bầu đang là mục tiêu của nhiều ca sĩ trẻ nôn nóng nổi tiếng hiện nay. Nhưng khi đã bước chân vào con đường này họ không còn là chính họ. Báo Nười Lao Động viết như sau.
Tỉ lệ trẻ em, phụ nữ VN hành nghề mại dâm tại Cam Bốt, đông nhất là An Giang, Đồng Tháp vẫn gia tăng. Điều đáng lo là số trẻ bị ép bán dâm tại Cam Bốt đều ở lứa tuổi từ 12_16 tuổi. Thậm chí có cả bé gái 8 tuổi cũng bị gia đình đem bán... Báo Gíao Dục Thời Đại viết như sau.
Câu chuyện dưới đây do 1 phóng viên báo Lao Động-Xã hội ghi lại khi phóng viên này đến thăm trường Đại học Mỹ thuật công nghiệp Hà Nội.Tại trường này, có 1 tổ người mẫu gồm 15 người nam, nữ, ngày ngày phô bày thân thể cho sinh viên vẽ. Báo này viết như sau.
Theo ghi nhận của báo Hà Nội Mới, từ tháng 2 đến nay, có khá nhiều sĩ tử "rớt đài" trong kỳ thi năm trước từ nhiều địa phương đổ dồn về Hà Nội. Trước khi đến các trung tâm luyện thi mong bổ trợ thêm một chút kiến thức, thì việc tìm được một chỗ trọ để tạm "an cư" dùi mài kinh sử cũng không phải là điều đơn giản. Báo này viết như sau.
Theo báo Người Lao Động, khó có thể thống kê chính xác số lượng ca sĩ hành nghề chuyên nghiệp tại SG, nhưng theo Phòng Ca múa nhạc Sở Văn hóa Thông tin CSVN Sài Gòn, con số ấy ước lượng lên đến gần 3 ngàn, trong đó hơn 2/3 là ca sĩ trẻ. Họ có mặt khắp mọi sân khấu biểu diễn ca nhạc từ nhỏ đến lớn, thậm chí trên các chương trình nhạc trẻ của các đài truyền hình, phát thanh. Bằng đủ mọi cách thức tiếp thị, có người nhanh chóng trở thành "sao" chi phối không nhỏ đến thị trường ca nhạc trong nước.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.