Hôm nay,  

Thân Phận Diễn Viên Hài

18/09/200400:00:00(Xem: 5575)
Bạn,
Theo báo quốc nội, toàn thành phố SG có 57 nhóm hài đang hoạt động, trong số đó có đến 2/3 số diễn viên xuất thân từ các đoàn cải lương miền Tây Nam phần. Các đoàn tan rã, họ lên Sài Gòn đi tấu hài kiếm sống. Để được làm diễn viên hài có khi họ phải trả bằng nước mắt.Khi sân khấu cải lương lâm vào cảnh đìu hiu, nhiều nghệ sĩ cải lương rẽ sang nghề tấu hài để nuôi sống gia đình và bản thân. Báo Người Lao Động viết như sau.
Một trong số những nghệ sĩ khốn cùng có kép Minh Chung (đoàn Tiếng ca Hàm Luông). Gia cảnh anh nghèo đúng nghĩa "nhà dột cột xiêu". Năm 2001 khi đoàn hát lao đao, anh khăn gói lên TP làm lại sự nghiệp. Đêm đầu tiên bỏ nghề kép hát đi tấu hài, anh luýnh quýnh đến mức đạp bể đèn sân khấu, bị bầu sô bắt đền 200 ngàn đồng. Lúc đó, trong túi anh chỉ còn đúng 15 ngàn đồng, số tiền anh dành dụm cho cuộc hành trình từ quê lên tỉnh. Anh khóc và xin khất nợ. Sáng hôm sau, anh vào Chợ Lớn, tìm người quen, vay số tiền 200 ngàn đồng về bồi thường thiệt hại cho bầu sô. Sau đó, anh hỏi đường tìm đến Trung tâm Huyết học TPSG để bán máu lấy tiền trả nợ.

Hầu hết các diễn viên cải lương ở các tỉnh muốn đổi đời bằng nghề diễn viên tấu hài đều gặp nhiều hoàn cảnh bi thương còn hơn cả trên sân khấu. Trong số đó có người đã từng là kép chánh như: Giang Tâm (đoàn Cải lương Phước Chung), Lê Cường (đoàn Hoa Biển- Phú Yên)... có người là kép độc, đã diễn nhiều vai nổi bật trên sân khấu như: Duy Mỹ (đoàn Tiếng hát Vương Linh), Việt Thanh (đoàn Kim Chưởng- Cần Thơ), Hoàn Dũ (đoàn Châu Long), Quốc Dũng (đoàn Du Sĩ Ca)... Họ đều mơ ước được sống với nghề nhưng nghề nghiệp cứ mãi quay lưng với họ. Diễn viên hài Thành Công, thành viên của nhóm hài Tuổi Đôi Mươi đã cay đắng khi bước chân vào "cái nghề chọc cười thiên hạ". Năm 1995, anh được một danh hài mời đi diễn sô Tết ở miền Trung trong 3 tháng. Anh vay tiền bạn bè để đi xe đò ra Đà Nẵng, chỉ diễn được 5 suất thì bị gạt khỏi nhóm hài. Buồn bã trở về Sài Gòn trong bộ dạng thất nghiệp, không nhóm nào cưu mang anh vì đang dịp Tết kịch mục đều đã ổn định. Thế là Thành Công thất nghiệp 3 tháng. Anh vay tiền bạn bè để mua sữa cho con, còn anh và vợ thì sáng ăn cháo, chiều ăn rau cho qua cảnh ngặt nghèo. Thấy anh quá khổ với nghề, mẹ anh đã khuyên con nên trở về quê sinh sống. Anh quay về Bình Dương làm lại cuộc đời. Từ đây anh quyết tâm thi vào lớp đạo diễn Trường Cao đẳng Sân khấu - Điện ảnh TPSG.
Bạn,
Báo NLĐ kể thêm trường hợp như sau: Bảo Khương là nghệ sĩ cải lương đã từng gắn bó với các bảng hiệu: Thanh Tú- Trang Bích Liễu, Tiếng ca Sông Cửu, Bông Hồng... Năm 1989 anh giã từ kiếp diễn viên cải lương để lên TPSG diễn tấu hài. Lúc mới chập chững vào nghề, việc diễn miễn phí là chuyện thường nên ban ngày Bảo Khương đạp xích lô để nuôi cả nhà, buổi tối mới khăn gói đến các tụ điểm chờ được chọc cười khán giả. Có đêm chờ mỏi cổ cũng không được ra sân khấu, vì không có chỗ trống để lấp. Tiền đạp xích lô mỗi ngày được vài ngàn đồng, anh mua gạo cho cả nhà nấu cháo, số dư anh mua thuốc lá để "lo lót" cho các bầu sô.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong một đất nước mà trẻ em lúc nào cũng có thể bị xâm hại là điều bất hạnh nhất của một dân tộc bởi vì khi trở thành là nạn nhân của bạo hành thì những trẻ em này khi lớn lên sẽ có nguy cơ là người xâm hại kẻ khác, như lời báo động trong bản tin của Báo Kinh Tế Đô Thị nói rằng có tới 5,000 trẻ em bị xâm hại tại VN.
Ở đời có nhiều người thật đau khổ khiến ai nấy cũng không thể cầm lòng như trường hợp đám tang của một cô giáo bị tai nạn xe mà chồng thì chết, con thì nhỏ dại và nhà thì nghèo đến nỗi không thể mua quan tài để chôn
Chuyện tình nam nữ là điều bình thường không có gì đáng nói, nhưng nếu có quan hệ tình dục với người vị thành niên mà nhất là với một ông thầy giáo thì là chuyện không thể chấp nhận được, như bản tin của báo Một Thế Giới cho biết hôm Thứ Tư như sau.
Học hành là chuyện lớn của đời người mà bất cứ bậc làm cha mẹ nào cũng muốn con cái mình thành đạt, nhưng đôi khi cha mẹ cũng phải chấp nhận một hiện thực về trình độ học vấn của con để giúp chúng đi lên vững vàng.
Lễ trao giải túc cầu quốc tế AFF Awards Night 2019 sẽ được tổ chức tại Hà Nội vào ngày 8 tháng 11 năm nay
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Đó là chặng đường ai cũng thấy rõ: ô nhiễm không khí, ô nhiễm thực phẩm, ô nhiễm nước uống sẽ dẫn tới nhiều bệnh ngặt ngèo, trong đó có ung thư…
Hạng mấy về môi trường kinh doanh? Việt Nam không vào nổi top-50, nghĩa là nhóm 50 quốc gia có môi trường kinh doanh tốt nhất.
Cây chết, cây chết giữa công viên Sài Gòn…
Nhìn đâu cũng thấy ung thư… đó là tình hình cả nước VN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.