Hôm nay,  

Làng Lặn Bến Tre

27/07/200400:00:00(Xem: 6450)
Bạn,
Ngôi làng được nhắc đến trong lá thư này là 1 làng nghèo nằm "gọn lỏn" bên bờ sông, sát với bến phà Hàm Luông, ấp Thanh Sơn 1, thuộc xã Thanh Tân, Mỏ Cày, Bến Tre , được người dân nơi đây đặt cho cái tên làng lặn. Và từ những căn nhà lô xô, xiêu vẹo như muốn chồm hẳn ra phía mé sông của cái làng này, nhiều thân phận con người đã "lặn hụp" cùng dòng đời cũng giống như chính cái nghề của họ... VASC viết như sau.
Qua bến phà Hàm Luông, phía bên kia sông thuộc địa phận huyện Mỏ Cày, rẽ tay trái, đi hết con đường đất đỏ nhỏ tẹo chạy cong cong cặp mé sông Hàm Luông là làng lặn Thanh Sơn. Chắc hẳn, dù chưa một lần tới, nhưng bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ngay cái xóm này bởi dọc bến sông là những chiếc ghe được gắn loại máy thổi khí to đùng, lồ lộ giữa thuyền. Trong khoang thuyền, nào là dây nhợ rồi "cả đống" ống cao su để thở, còn chiếc mỏ neo bốn khía chuyên dùng cho thuyền lặn toòng teng trước mũi, móc cong như những chiếc lưỡi câu.
Nghề lặn này, sợ nhất là cái lỗ tai. Bởi, khi lặn càng sâu, áp lực nước càng mạnh, lúc đó tai đau nhức còn chân tay đôi khi bị cứng đờ. Một chuyện khác, thở bằng ống cũng phải... điệu nghệ. Ém nơi mũi, hít và thả hơi bằng miệng. Nói thì đơn giản nhưng nhiều người mới vào nghề, sặc lên sặc xuống. Mùa lặn thuận lợi nhất trong năm phải kể từ tháng 7 đến tháng 12 âm lịch. Thời gian này nước ròng chảy mạnh, cuộn vòng dưới đáy sông cuốn trôi lớp đất cát đáy, hàng sẽ lồ lộ ra. Lúc đó, người lặn sẽ ít bị trầy xước hơn so với những tháng còn lại khi nước đục ngầu phù sa.

Đấy, cuộc sống xóm lặn cứ trôi đi như vậy. Bảo những người đang làm nghề này thuộc loại hạ bạc thì cũng chẳng phải, nói nghề này không phải ai cũng làm được kể cũng chẳng sai. Nhưng có một điều, cứ chiều buông xuống là cả nhóm lại bày trận ra: Nhậu. Dường như họ nhậu để quên đi nỗi nhọc nhằn dưới đáy sông, họ nhậu bởi chẳng biết ngày mai sống chết thế nào khi mà chính họ tự đi lùng sục vào nơi... thần chết. Họ đi tìm bom, tìm đạn. Ranh giới của sự sống và cái chết mỏng tang cũng chỉ bởi miếng cơm manh áo.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp: đúng ra, đám thợ lặn của làng sẽ có việc lâu hơn nữa ở khúc sông này. Nhưng, chẳng hiểu sao vào năm 1990, hàng đoàn ghe dài thườn thượt của những ông "Chà" (Campuchia) đã rầm rộ kéo về nơi đây, họ cạnh tranh "mò" hàng với xóm thợ lặn. Những thợ lặn của làng khỏe là thế nhưng khi đụng độ với mấy ông Chà họ cũng phải... chịu thua. Người gì đâu mà đen trùi trũi, lặn hụp quên cả cơm. Đã vậy, những người này mang theo cả vợ con nên họ ở lỳ tháng này qua tháng khác. Chưa hết, khoảng năm năm sau (1995), ven sông của năm xã này đã "đặc lềnh" ghe Chà. Họ làm ngày làm đêm và chẳng mấy chốc, việc tìm phế liệu nơi đây cũng giống như tìm kim đáy bể.Lý do trên đã "đẩy" xóm lặn đi xa về miệt biển. Hết Ba Tri lại qua Thạnh Phú về Trà Vinh rồi tới Bạc Liêu để rồi đến năm 1995 xóm lặn ra "hành nghề" nơi biển. Làng lặn vẫn xác xơ, cái nghèo vẫn còn bám chặt lấy từng hộ nơi đây.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tướng Không quân, nhưng lại tham nhũng đất... Bây giờ mới lộ. Bản tin VOA kể: Hai tướng cao cấp thuộc Quân chủng Phòng không - Không quân Việt Nam bị cơ quan giám sát của Đảng Cộng sản đề nghị xử lí kỉ luật liên quan đến việc quản lý đất được quy hoạch cho mục đích quốc phòng, giữa bối cảnh cuộc chiến chống tham nhũng của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp tục gia tăng cường độ.
Hít thở khí trời độc là chết... Uống nước nhiễm độc là chết... Ăn thức ăn trộn hóa chất độc cũng chết...
Vậy là thị trường bia thay đổi... Vậy là khi tăng thuế VAT, sẽ có thêm hàng trăm ngàn dân nghèo...
Nghề nguy hiểm nhất tại Việt Nam là nghề gì? Nghề xây dựng? Nghề lái xe? Không phải... Câu trả lời đúng là: nghề dạy học.
Vậy là sẽ có xe hơi sản xuất tại Việt Nam dưới cái dù liên doanh chiến lược VinFast/GM... Hy vọng cạnh tranh với quốc tế được chăng? Để xem.
Chuyển giao công nghệ... là chuyện gian nan. Có vẻ như quốc tế không ưa bàn giao công nghệ cho Việt Nam.
Câu hỏi mưa lũ chết người, trôi nhà là do đâu? Dĩ nhiên, là do khí hậu thời hâm nóng địa cầu. Nhưng thiệt hại ngày càng dữ dội hơn, chính vì cán bộ móc nối lâm tặc phá rừng, làm cho thảm cây bảo hộ không còn dày nữa.
Mưa lũ kinh hoàng nhiều tỉnh miền núi phía Bắc Việt Nam... Phải chăng vì quan chức phá rừng, nên mùa mưa năm nào cũng có chuyện thiệt hại lớn?
Một nhạc sĩ được học trò Miền Nam nhớ nhiều là Hùng Lân... Trong đó, có bài Hè Về, khởi đầu là những câu nhạc rất vui, rộn ràng:
Cái gì cũng lên giá... Vậy là đáng lo ngại. Dân cả nước đều lo ngại. Báo Người Lao Động kể: Giá trứng gà, vịt tăng liên tục trong 2 tháng gần đây và đang đứng ở mức kỷ lục khi giá bán lẻ vượt ngưỡng 26.000 đồng/chục (trứng gà), 33.000 đồng/chục (trứng vịt).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.