Hôm nay,  

Làng Nhạc Công

08/06/200500:00:00(Xem: 6072)
Bạn,

Theo báo quốc nội, tại tỉnh Nam Định, có 1 ngôi làng mà 80% dân số biết sử dụng ít nhất một loại nhạc cụ, mỗi đứa trẻ đều là một nhạc công. Trong làng có nhiều "nghệ sĩ" không qua trường lớp nào, nhưng lại rất sành âm nhạc. Nhiều gia đình vì quá mê âm nhạc đã đem bán cả ruộng đất, để có tiền mua đàn. Báo Thiếu Niên Tiền Phong viết về làng này như sau.

Tại làng cổ Hồng Quang (huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định), không kể là sáng sớm, giữa trưa hay chiều tối, những người có dịp đi qua ngôi làng cổ này đều có thể nghe thấy những âm thanh rất mượt mà vẳng ra từ các căn nhà. Hầu hết cánh đàn ông trong làng đều biết sử dụng một hoặc vài loại kèn. Trong đó, có tới gần trăm người chơi giỏi chẳng kém những nghệ sĩ thực thụ. Sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc, khi ánh chiều buông xuống, họ lại tụ tập, tốp năm người, đám ba người cùng nhau hòa tấu những bản nhạc đồng quê vui vẻ.Người chơi kèn lâu nhất đã có thâm niên đến sáu, bảy chục năm. Có đứa trẻ mới chỉ bước vào lớp một, lớp hai cũng vác kèn chập chững nhập hội. Trong làng, những lớp dạy nhạc có lẽ là độc nhất vô nhị. Thầy giáo là những nghệ sĩ già không được đào luyện qua bất cứ trường lớp nào. Học trò chẳng kể lớn, bé, trai, gái có thể đến tìm thầy để luyện bất kể giờ giấc.Nói vậy, nhưng mỗi học trò cũng phải tuân thủ những quy tắc nghiêm ngặt. Đầu tiên phải dành ít nhất một khoảng thời gian là ba tháng để đọc thông viết thạo nhạc lý cùng những quy tắc xướng âm thì mới được "tiếp cận" tới nhạc cụ để thực hành.


Không chỉ có kèn, người dân làng Hồng Quang còn biết chơi đủ các loại nhạc cụ. Từ nhạc dân tộc như đàn bầu, nhị, sáo đến các loại đàn Organ, piano... Nhiều gia đình vì quá mê nhạc đã không tiếc của bán cả thóc, gạo, thậm chí có người bán cả đất để lấy tiền mua những chiếc organ giá nhiều triệu đồng cho con cái mình tập luyện.Tại làng này, dân làng hay gọi ông Bùi Đắc Điềm là "giáo sư" bởi sự am hiểu của ông về âm nhạc. Năm lên mười tuổi, nhìn những người trong làng chơi nhạc, ông đã mơ ước có ngày mình cũng được "oai" như họ. Thế là, rảnh rỗi lúc nào ông lại dong xe lên phố huyện, chui vào thư viện xem ké những cuốn sách nhạc. Chút vốn kiến thức cóp nhặt đó đã giúp ông thành công. Năm 15 tuổi, ông đã có thể chơi kèn một cách thành thạo. Năm nay đã bước vào tuổi 57, trình độ kèn của ông đã đạt đến "đỉnh cao". Tất cả các loại kèn ông đều chơi thành thạo.
Bạn,
Cũng theo báo trên, nhà thầy giáo Điềm lúc nào cũng rộn ràng. Ở đây liên tục diễn ra ba lớp học vào các buổi sáng, chiều, tối. Đến với thầy chỉ cần có lòng say mê âm nhạc, ngoài ra không phải đóng bất cứ khoản học phí nào. Thấy việc làm của thầy Điềm có hiệu quả, dân xã Hồng Quang đã quyết định dành hẳn một khoảnh ao đầu làng cho thầy trò ông làm vốn riêng: Nuôi cá, thả rau. Sau mỗi vụ, cả thầy trò lại hoan hỉ khi được sở hữu những cây kèn mới.Đến nay, gia tài kèn của người nghệ sĩ già này đã lên đến con số 60.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Quốc doanh có nhiều dự án đầu tư ra nước ngoài, nhiều dự án có lời đã giảm và các dự án lỗ lại tăng…
Câu chuyện ô nhiễm môi trường càng lúc càng bi thảm… không chỉ thiên nhiên làm cho đời sống gian nan hơn, ngay chính con người cũng làm thêm tệ hại.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Trong khi đội tuyển Việt Nam thắng đội Indonesia với tỷ số cách biệt, một tin buồn cho ngành du lịch y tế Việt Nam là một Việt Kiều về Sài Gòn căng da mặt và chết cũng vì ca giải phẫu của bệnh viện thẩm mỹ…
Cổ vật rồi cứ chắp cánh bay xa… vĩnh viễn xóa đi những quá khứ văn hóa.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Cứ vào ngày 11 tháng 10 hàng năm, thế giới lại đón Ngày Quốc Tế Trẻ Em Gái (International Day of the Girl Child), còn gọi là Ngày Trẻ Em Gái (Day of Girls) – một ngày để gây ý thức về các vấn đề mà 1.1 tỷ bé gái trên thế giới phải đối diện, và cũng là ngày để tăng thượng quyền trẻ em, đặc biệt là quyền trẻ em gái.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.