Hôm nay,  

Làng Săn Cá Mập

13/07/200500:00:00(Xem: 8702)
Bạn,
Theo báo SGGP, trên địa bàn tỉnh Bình Định, có 1 làng chài mà phần lớn ngư dân ngư dân ở đây xưa nay sinh sống bằng cái nghề đầy mạo hiểm, nghề săn cá mập. Đó là làng Hưng Lương, một làng chài ven biển thuộc xã đảo Nhơn Lý, thành phố Qui Nhơn . Làng có vài trăm nóc nhà, chưa đến 2 ngàn người, nằm lặng lẽ trên một động cát lớn, bên những rừng dương và tiếng sóng biển xô bờ rì rầm. Báo SGGP ghi nhận về làng chài này như sau.
Hầu như không một ai trong làng Hưng Lương biết nghề săn cá mập ở làng mình có tự bao giờ. Nhưng những ngư phủ câu cá mập cao tuổi ở đây đều khẳng định: Từ hơn 50 năm trước, vào mùa trăng từ tháng 3 đến tháng 7 âm lịch, thanh niên trong làng Hưng Lương đã từng rủ nhau ra biển săn tìm cá mập. Ngày ấy, làng có khoảng 600 gia đình với chừng 2 ngàn người, nhưng có tới quá nửa số gia đình kiếm sống bằng nghề săn cá mập. Đây là nghề dễ gặp bất trắc, nhưng lại được người dân làng chài Hưng Lương coi như một nghề bình thường như bao nghề khác để kiếm sống. Lẽ thường, vì cá mập có giá trị cao, nhất là bộ vi cá, mỗi lần trúng biển thì thu lãi mát mặt. Tuy nhiên, bao năm nay đã có nhiều ngư dân ở làng Hưng Lương ra với biển nhưng không trở về. Đó là những đêm giông tố, bão ập đến không kịp trở tay đành phó mặc cho con thuyền bị quăng quật theo dòng nước. Nnhiều ngư dân xấu số bị sóng biển cuốn trôi, không tìm thấy xác.

Ông Châu, 63 tuổi, ngư dân làng chài Hưng Lương, theo nghề câu cá mập hơn 40 năm nay, cho biết: Câu cá mập phải đợi đêm có trăng. Trăng sáng, làm nhòa ánh sáng bạc của ngời biển bám nơi thẻo câu. Nước biển sáng lấp lánh, khiến cá mập hoa mắt không phát hiện được mồi cá được móc vào lưỡi câu có ngạnh làm bằng đồng thau. Mồi câu cá mập thường là cá hồng, cá sáng nặng khoảng 3-4 kg câu tại biển, nhưng hấp dẫn nhất với cá mập là cá thu vì có mùi thơm, sáng cá. Trước khi tiến hành trận "đánh" chính, thì phải "đánh" thăm dò động tĩnh. Một đường biển dài chừng 4 km, độ sâu dao động 200 - 500m được các ngư phủ buông câu, thấy nơi nào cá mập tập trung là chuẩn bị cho cuộc bủa vây đầy ngoạn mục. Thế nhưng, nguy hiểm chỉ bắt đầu khi con cá dính câu. Khi con cá đã được lôi đến mặt nước, một bạn chài khéo tay nhất có nhiệm vụ đâm chiếc lao thép cắm vào đầu cá. Lao nối với đôi sợi cước rất lớn, một đầu gắn vào một cần trục. Cần trục quay, cá được ép sát mạn tàu. Bấy giờ, thợ câu sẽ dùng một cây lao nhọn, thọc từ óc cá thẳng xuống xương sống cá cho đến khi nào cá chết hẳn. Đây là công đoạn nguy hiểm, vì nếu làm không khéo sẽ bị cá táp trúng người.
Bạn,
Cũng theo SGGP, một ngư dân có thâm niên trong nghề câu cá mập hơn 50 năm, đã kể với phóng viên: "Có lần, tôi chưa kịp móc lưỡi khấu vào miệng cá thì đầu nó đụng thuyền. Theo phản xạ tự nhiên, nó quẫy mình lặn xuống và dùng đuôi đập mạnh làm thuyền bể một mảng lớn, còn tôi bị trúng vào lưng ngã ra bất tỉnh. Thế nhưng, đó cũng chưa là gì cả. Nhiều người còn bỏ mạng ngoài biển khơi hoặc mang thương tật vĩnh viễn do bị cá mập cắn".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn, Theo báo quốc nội, tại miền Nam, hầu như chùa, cơ sở thờ tự nào cũng muốn lập Tuệ tĩnh đường cho dù trong điều kiện, khả năng chỉ có thể là bắt mạch, bốc thuốc nam. Tại Đồng Nai,hạn chế này đã sớm được các bậc cao tăng trong giới Phật giáo tỉnh này nhận thấy nên quyết định cho xây dựng một "bệnh viện" nhỏ từ thiện. Báo Đồng Nai ghi nhận về Tuệ tĩnh đường này như sau.
Theo ghi nhận của báo SGGP, sinh viên các trường đại học tại Sài Gòn đang kêu "khổ" về chỗ học. Phần lớn thư viện các trường đại học cũng như Thư viện Khoa học Tổng hợp TPSG có phòng đọc sách báo nhưng cấm sinh viên mang sách riêng vào học. Các trường không có phòng học dành cho sinh viên học buổi trưa, ngoài giờ lên lớp hoặc có cũng chỉ đáp ứng một số lượng sinh viên nhất định.
Tại thị trấn Vĩnh An, huyện Vĩnh Cửu, tỉnh Đồng Nai, có 1 khu phố nghèo với những phụ nữ, trẻ em mưu sinh bằng công việc bốc vá đá vô cùng nhọc nhằn. Tại đây, cứ mỗi lần nghe tiếng xe tải là phụ nữ, trẻ em liền chạy theo để chuẩn bị bốc vác đá lên xe. Đó là việc thường ngày đối với những người làm ở vùng mỏ đá ở thị trấn này.
Theo báo quốc nội, hiện nay có không ít luật sư tại VN lấy hợp đồng dịch vụ pháp lý làm tấm "bùa hộ mệnh" cho mình trong những vụ làm tiền thân chủ, nhiều hợp đồng có số tiền thù lao chóng mặt. Báo quốc nội ghi nhận hiện trạng này như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại Hà Nội, Sài Gòn, mặc dù chưa chính thức biết điểm thi đại học và còn khoảng một tháng nữa mới đến ngày nhập trường nhưng ngay từ bây giờ, nhiều sinh viên tương lai đã tự tìm cho mình một chỗ an cư tại các khu vực gần các trường đại học. Báo Thanh Niên ghi nhận thực trạng này như sau.
Theo báo quốc nội, so với các nước khác trong khu vực Đông Nam Á, VN có số lượng tiến sĩ khá đông đảo.Thế nhưng có không ít người dường như chỉ dùng chữ "tiến sĩ" để thêm oai, để tự đánh bóng tên tuổi của mình. Tình trạng lạm phát tiến sĩ ở VN đến mức một sinh viên khi vào học ở một trường đại học có thể bị choáng ngợp bởi đi đâu cũng gặp tiến sĩ.
Theo báo quốc nội, tại thành phố Sài Gòn, rất nhiều con đường ở nội thành đều rải rác có thợ sửa quần áo nhưng chỉ có đường Nguyễn Đình Chiểu là tập trung nhiều nhất, riêng đoạn từ ngã ba Nguyễn Đình Chiểu-Trần Quốc Thảo đến ngã ba Nguyễn Đình Chiểu- CM Tháng 8 được dân SG gọi là phố sửa quần áo với gần 30 bàn máy may vỉa hè. SGGP Thời báo ghi nhận về phố sửa áo quần này như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại miền Tây Nam phần, lũ mới rục rịch về nhưng nước ở thượng nguồn sông Tiền đã cuồn cuộn chảy. Hàng trăm ghe tàu khai thác cát lậu ráo riết ngày đêm hút cát. Người dân các tỉnh An Giang, Đồng Tháp những ngày này so sánh lòng sông Tiền giống như miếng mồi ngon bị dân bơm "hút cát lụi" cấu xé một cách vô tội vạ.
Trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên-Huế, có làng Vân Cù (xã Hương Toàn, huyện Hương Trà) được mọi người yêu mến gọi bằng cái tên: Làng bún. Theo sách "Ô Châu cận lục" của nhà nghiên cứu Dương Văn An, làng Vân Cù có lịch sử trên 500 năm. Ban đầu, làng có tên là Đào Cù thuộc huyện Đan Điền, chuyên nghề nung gạch.
Theo báo quốc nội, tại VN, rất nhiều nữ sinh viên phải đi làm thêm để có tiền trang trải các khoản chi tiêu, học phí. Nhiều người trong số họ phải sống xa gia đình, hoàn cảnh khó khăn nên phải tự mưu sinh bằng nhiều cách: Đi làm gia sư, bán hàng khuyến mại, người thì làm thêm tại các công ty tư nhân, thậm chí chạy bàn ở các quán ăn...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.