Hôm nay,  

Công Ty Xe Thồ Mù

01/08/200500:00:00(Xem: 6506)
Bạn,
Theo báo Thanh Niên, tại xóm Chùa, xã Tân Hồng, huyện Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh có một "công ty" xe thồ gồm 6 thành viên. Với số vốn ban đầu vỏn vẹn 500 ngàn đồng, "công ty" được điều hành bởi "3 ông giám đốc" mù. Từ bao năm nay, lực lượng xe thồ ấy đã chuyên chở hàng ngàn tấn vật liệu xây dựng cho cư dân khắp trong làng, ngoài xóm. Báo Thanh Niên viết về chuyện này như sau.
Gọi là xe thồ mù vì 3 người đàn ông đẩy thồ vốn là 3 anh em ruột bị khiếm thị từ thuở mới lọt lòng. Người anh cả tên là Luân, còn hai cậu em thứ là Thanh và Hiền. Ý tưởng thành lập một "đội quân" bốc vác, chở thuê xuất phát từ anh Luân. Nhà anh Luân có 9 người thì tới 4 người khiếm thị. Bà Thảo, mẹ anh Luân đã ngoài 70 tuổi. Bà bị mù hai mắt từ hồi trẻ. Không hiểu do di truyền hay nguyên nhân nào khác mà các con bà cũng mắc căn bệnh như vậy. Ba anh em trai Luân, Hiền, Thanh cứ vừa sinh ra được vài năm thì mắt mũi kém dần rồi mù hẳn. "Hồi đó, mấy anh em còn bé nên cũng chẳng biết gì. Đến lúc lớn lên mới thấy mình thật vô dụng. Mắt mũi thế này thì làm gì được để nuôi sống gia đình bây giờ" Nhiều hôm mấy mẹ con cứ ngồi ôm nhau mà khóc...", anh Luân xót xa.Mặc dù đã lên huyện, xuống tỉnh, tìm thầy thuốc khắp nơi nhờ chẩn trị nhưng căn bệnh vẫn vô phương cứu chữa. Đã có lúc tuyệt vọng 3 anh em quay về nhà trong tâm trạng chờ đợi cái chết. May mắn, đúng lúc ấy có người hàng xóm mai mối cho mấy anh em lấy vợ. Làng Tiên Du bên cạnh có một cô gái tên Hào hơn anh Luân 3 tuổi. Đi lại một thời gian thì chị Hào đồng ý cưới. Sau đó lần lượt cả hai anh Thanh và Hiền cũng lập gia đình. Điều đặc biệt là 3 cô vợ đều ngoan hiền và khỏe mạnh.

Lập gia đình rồi thì lấy gì mà sống" Ba anh em vẫn tự dằn vặt nhau như vậy. Họ chẳng có nghề ngỗng gì trong tay. 6 con người chỉ biết bó gối ngồi nhà trông chờ vào mấy sào ruộng khoán. Cảnh túng bấn, bần hàn cứ thế hành hạ họ. Anh Luân kể, lúc đó mấy anh em bị hàng xóm khinh miệt lắm. Cũng có người thông cảm thỉnh thoảng đem cho bát cơm, bát canh nhưng cũng chỉ được dăm ba bữa."Không thể sống mãi thế này được. Mình hỏng mắt nhưng còn tay chân, tại sao lại không làm được gì chứ"". Ý nghĩ đó đã thôi thúc ba anh em quyết tâm làm một điều gì đó để nuôi gia đình. Nhưng biết làm gì bây giờ" Ruộng nương người ta chẳng thèm thuê thằng mù làm. Hay là làm cửu vạn, xe thồ nhỉ" Cái nghề ấy đang phất vì trong thôn ngoài xóm, bà con xây dựng nhiều công trình lắm. Nghĩ thế, anh Luân bèn bàn với vợ và hai chú em góp vốn mua xe thồ.
Bạn,
Báo TN viết tiếp: cả cơ nghiệp bán đi cũng chỉ đủ vài trăm nghìn bạc. Ba anh em phải xoay xở mọi cách mới gom góp được 500 ngàn đồng mua xe. Trong làng ngoài xã hễ cứ nhà ai động thổ, xây dựng công trình là đội xe thồ mù lại có mặt để chở cát sỏi, gạch đá. Ban đầu nhìn cảnh này bà con ai cũng ngại. Nhưng được một thời gian người ta mới thấy 3 cặp vợ chồng làm việc khá chăm chỉ, gọn gàng. Đội xe thồ vợ lái, chồng đẩy cứ thể rong ruổi khắp làng trên xóm dưới.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đình làng lẽ ra phải là nơi hấp dẫn du khách... vậy mà bây giờ nguy cơ đổ sập. Báo Công Lý & Xã Hội ghi nhận về một ngôi đình ở Huế: Với tuổi đời gần 300 năm, Đình làng Lại Thế (xã Phú Thượng, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên – Huế) là một trong ngôi đình cổ nhất tại Huế. Hiện nay, đang xuống cấp nghiêm trọng, tìm ẩn nhiều nguy cơ có thể sập bất cứ lúc nào khi mùa mưa bão đến.
Chìm tàu câu mực trên vùng biển Trường Sa? Có bí ẩn gì không? Tại sao tự nhiên chết máy? Hay vị tàu lạ gây sự?
Có phải xin lỗi rồi huề... Có phải một tiếng xin lỗi là đủ để làm người chết sẽ sống lại? Bản tin Zing ghi lời ông Chủ tịch UBND TP.HCM: Tôi rất xin lỗi người dân Thủ Thiêm... "Thay mặt lãnh đạo TP trong các thời kỳ, tôi xin lỗi người dân vì những sai phạm trong thời gian qua. Vì sự phát triển của TP mà phải rời nơi gắn bó từ tấm bé. Tôi rất xin lỗi"
Bây giờ vẫn gọi là tàu lạ… chưa dám gọi thẳng là tàu Trung Quốc. Thế nên, mới bị gây chuyện hoài, chỉ khổ dân mình. Tại sao chính phủ Ba Đình chỉ thị cho dân mình, từ công an, hải giám cho tới ngư dân và báo chí phải gọi đám phương Bắc là tàu lạ?
Quy hoạch gì đi nữa, rồi cũng có phá rào. Các quan chức luôn luôn biết cách làm ra ngoài lề… và thoát hiểm.
Hy vọng Hoa kỳ vào Biển Đông, chặn bước tiến bành trướng của TQ… Bản tin RFA ghi lời Cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ: Mỹ sẽ khai thác dầu khí ở Biển Đông bất chấp Trung Quốc.
Vậy là có sẵn bài thuyết minh, khỏi ứng biến gì hết, vì ứng biến sẽ sai với sử liệu, phần lớn.
Thống kê về các cơ sở giáo dục Việt Nam hy vọng khả tín một phần, vì nơi đây chỉ về số trường các cấp thôi.
Vậy là sân bay Tân Sơn Nhứt sẽ bành trướng khổng lồ... vậy rồi xe cộ chạy tới và lui ra sao? Báo Lao Động nêu câu hỏi: Mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất 50 triệu khách/năm, kết nối giao thông như thế nào?
Bản tin VOV kể: Gạo Việt Nam có mặt ở 150 thị trường nhưng vẫn ít người biết… Hạn chế về năng lực tiếp cận, thâm nhập thị trường, marketing thương hiệu… nên gạo Việt Nam ít được người tiêu dùng thế giới biết đến.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.