Hôm nay,  

Chuyện Bi Hài Ở Các Hẻm

9/15/200100:00:00(View: 5234)
Bạn,
Những câu chuyện dưới đây thuộc loại “1,001 chuyện thường ngày” ở hẻm. Mỗi câu chuyện như một hoạt cảnh đầy bi hài, biểu thị một phần của đời sống thường nhật của các gia đình, cư dân nghèo sinh sống trong các hẻm chật hẹp của các quận nội thành, và vùng ven Sài Gòn. Báo Tuổi Trẻ ghi lại một số chuyện “tiêu biểu” như sau.

Chuyện thứ nhất kể lại “trận chiến” giữa một tổ trưởng dân phố và một phụ nữ: Buổi sáng, ông tổ trưởng ở hẻm đường Nguyễn Oanh, Gò Vấp, hân hoan vì mới sơn xong ba chữ “cấm đái bậy” lên bức tường đầu hẻm. Ngay buổi chiều, bà Tuyết hậm hực kêu con mua sơn xóa trắng. Hai bên um sùm. hăm he đòi đưa nhau lên phường, lên quận, giải quyết. Ông tổ trưởng có cái lý vì vệ sinh công cộng. Còn bà Tuyết cũng có cái lẽ: bức tường đó là của bà, thậm chí bà còn lý luận thứ ngôn ngữ thô lỗ như vậy còn vô văn hóa hơn chính cái thằng đái bậy.

Chuyện thứ hai xảy ra tại một hẻm ở quận 4: Mấy hôm nay, người dân ở hẻm 150 bến Vân Đồn, quận 4 không hết than vắn, thở dài với cái tai họa bỗng rớt xuống đầu. Hẻm chật chội, vài căn nhà phía ngoài nhận được thông báo phải giải tỏa để hẻm thông thoáng. Ai cũng mừng. Nào ngờ nhà cửa đập xong cả tháng vẫn chẳng thấy ma nào chịu dọn gạch đá bừa bãi để làm lại con đường. Buổi sáng hôm phóng viên đến, cảnh tượng tan hoang như một bãi chiến trường. Nhiều người dân gần bên thấy có xà bần để lâu đã xin quá giang tí rác, và cuối cùng thì cả một đống rác to đùng đã lù lù. Nắng thì ruồi nhặng đen đặc. Mưa thì hôi thối nồng nặc. Dân chờ ủy ban phường. Ủy ban phường chờ dân. Và đến tận giờ thì việc thông thoáng đâu chẳng thấy, chỉ thấy muốn ra vô con hẻm này phải đủ sức khỏe mới leo qua nổi núi rác này.

Chuyện thứ ba là chuyện ở các hẻm đường đường Hiệp Nhất, phường 4, quận Tân Bình: hiện tại các hẻm ở đường này đang tồn tại một ổ đá gà có cá độ rất xôm tụ. Trưa trưa, hàng chục, có khi đến hàng trăm thanh niên tụ tập, gây náo động cả xóm. Dân chơi đá gà cứ xoành xoạch nói tiếng Đan Mạch nên đã khai tầm những bài học vỡ lòng này cho đám trẻ mới lớn ở hẻm. Người dân đã bao lần chạy lên thưa kiện vì trụ sở ủy ban, đồn công an phường nào có cách trở gì cho cam, nhưng rồi gà vẫn cứ đá, thanh niên vẫn chửi thề và mọi người vẫn phải cam chịu mỗi ngày. Ở khu vực hẻm này còn có một số gia đình nuôi heo trong nhà nhưng dường như lại thường xuyên tiết kiệm nước. Nghe khiếu kiện nhiều quá, công an cũng đôi lần xuống kiểm tra, những rồi hình như cũng đã phát chán vì vừa quay lưng đi thì đâu lại vào đấy. Một chuyện khác xảy ra các con hẻm có chợ tự phát ở khu Lạc Quang, quận 12 cứ như đang đi trên sông rạch miền Tây. Người ta tụ tập buôn bán, rồi xả rác, đổ nước tràn ngập, tạo ra một lớp bùn nhão nhoẹt dày cả tấc với đủ thứ mùi phong phú. Các bà, các cô đi chợ thành phố mà quần xắn cao như lội ruộng ở quê.

Bạn,
Cũng theo báo TT, tại những con hẻm dân cư quanh khu công nghiệp, nhà máy ở Bình Chánh, không chỉ rác rưới ngập lút mà trời nắng, xe cứ phải lội nước trên những vùng sình lầy từ trong nhà đổ ra. Người ta giải thích: nhà cửa mọc lên tùm lum, chẳng có trật tự quy hoạch gì cả. Vậy không đổ ra đường thì cũng làm gì có cống rãnh mà đổ. Thôi thì nhất cữ lưỡng tiện.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.