Hôm nay,  

Nghề Bán Củi

26/03/200000:00:00(Xem: 6924)
Bạn thân,
Bạn biết là nước mình nghèo, dân mình khổ, nhưng chắc là có những cảnh đời bạn không hình dung nổi. Để tôi kể cho bạn nghe về đời những người bán củi, dựa theo báo An Ninh Thủ Đô như sau.

Thôn Đông Ba, xã Thượng cát thuộc huyện Từ Liêm cách trung tâm Thủ đô khoảng 20 km là địa phương xa nhất của Hà Nội giáp với tỉnh Hà Tây. Cách đây 5 năm, cả thôn có chừng 50 hộ đều đi bán củi do nhu cầu sử dụng củi của người Hà Nội lúc đó còn khá lớn và do nguồn củi dồi dào. Hiện nay, nhu cầu này giảm đáng kể khi các loại chất đốt khác đang dần khẳng định thế mạnh, hơn nữa do có lệnh cấm chặt phá rừng của Chính phủ mà 2/3 số hộ dân ở thôn Đông Ba chuyển sang nghề khác. Những người còn lại với nghề bán củi hầu hết là những người không có điều kiện, hoàn cảnh gia đình gieo neo, vất vả.

“Có khổ mới đi bán củi...”
... “Sung sướng gì nghề này hả cô"”. Chị Nguyễn Thị Hòa - 42 tuổi ở thôn Đông Ba đã tâm sự với tôi như vậy khi tôi hỏi chị về nghề bán củi. Chồng chị mất sức lao động, một nách 4 đứa con mà đứa lớn nhất mới 15 tuổi, ruộng vườn lại ít, gánh nặng gia đình vì vậy mà dồn hết lên vai chị. Chị đi bán củi cách đây 5 năm khi nhu cầu sử dụng củi còn lớn. Chị nói: “Tôi cũng muốn tích cóp ít vốn về mở cửa hàng tạp phẩm ở chợ xã, chứ bây giờ mình già rồi, đi lại vất vả lắm!”

Bỏ học sớm vì hoàn cảnh gia đình, chị Vũ Thị Vinh lấy chồng từ năm 19 tuổi. Năm nay, mới 28 tuổi mà trông chị như đã gần 40. Chị đã có 2 cô con gái. Không có việc làm ổn định cũng không có vốn liếng, chị theo người cùng thôn đi bán củi được 3 năm, coi đây là một nghề để tăng thu nhập gia đình bởi theo chị ”... trông vào 2 sào ruộng với ít hoa màu thì chết đói cả nhà”.
Ở thôn Đông Ba, không chỉ có phụ nữ đi bán củi mà có rất nhiều chàng trai cũng phải theo đuổi cái nghề vất vả này. Theo chị Hoà cho biết thì vài năm trước do việc bán củi cũng thuận lợi, thu được nhiều lãi nên nhiều gia đình cho con nghỉ học đi bán củi để phụ thêm bố mẹ. Bây giờ do không có trình độ, không xin được việc làm nên các chàng trai vẫn phải tiếp tục bám nghề. Anh Nguyễn Văn Điểu, 23 tuổi là một trường hợp như thế. Anh Điểu nói: “Tôi phải đi bán như thế này cũng là để nuôi thân, cố gắng có ít tiền dư đi học sửa chữa xe máy, sau này may ra còn có công việc ổn định”.

Mỗi người một cuộc đời, một số phận, chị Hòa, anh Điểu, chị Vinh chỉ là một trong số rất nhiều dân lao động đang bươn chải với nghề bán củi. Họ có những hoàn cảnh riêng nhưng tất cả đều vì miếng cơm, manh áo hàng ngày. Họ cũng mong một công việc ổn định lúc nông nhàn để tăng thu nhập chứ không muốn làm mãi nghề bán củi vì hơn ai hết họ hiểu rằng, sống bằng nghề này là rất nhọc nhằn.

5 giờ sáng, bất kể ngày đông, hè hay mưa gió, những người bán củi đã phải lên đường vào trung tâm Hà Nội. Nguồn củi được họ chủ yếu lấy từ gỗ thải mua ở các lán gỗ tại thôn hoặc bên xã Liên Trung, Đan Phượng, Hà Tây. Gỗ mua về được bổ hoặc cưa, buộc thành bó đem đi bán. Trung bình một ngày, người bán củi chở khoảng 120 kg đến 150kg củi lên chợ ở Hà Nội như chợ Mơ, chợ Vĩnh Tuy, chợ Mai Động... để bán. May mắn hơn thì có nơi đặt hàng như nhà ăn của trường bán trú, quán cơm bình dân hay căng tin xí nghiệp chưa có điều kiện trang bị bếp gas mua về nhóm lò. Theo chị Vinh thì một xe củi như vậy nếu được giá thì lãi từ 25 đến 30 ngàn đồng. Tuy nhiên, hiện nay nhu cầu sử dụng củi trong nội thành ít nên thu nhập của một xe củi chỉ dừng ở mức 20 ngàn nếu bán hết 120 đến 150 kg củi. “Đi bán như thế này, chị sợ nhất điều gì"” tôi hỏi. “ế hàng thì không sợ, nhưng sợ nhất là gặp cảnh sát giao thông”, chị Vinh nói “mình đi xe cồng kềnh, dễ bị phạt lắm. Có lần tôi mất cả xe củi vì phạt nhiều qúa. Đạp xe không về mà ứa nước mắt vì tiếc của!”. Bị phạt vì vi phạm an toàn giao thông là điều bất trắc mà những người bán củi hay gặp trên đường. Điều này cũng dể hiểu vì với một chiếc xe đạp thồ đã quá cũ, người bán củi lại cố chở trên 1 tạ củi thì xảy ra tai nạn giao thông là khó tránh khỏi. Họ nhiều khi cũng ý thức được sự nguy hiểm của việc chuyên chở cồng kềnh này nhưng vì miếng cơm, manh áo nên cũng phải nhắm mắt làm liều theo kiểu suy nghĩ “sống chết có số”. Do đó họ trở thành nạn nhân, đồng thời cũng là nguyên nhân gây ra tai nạn giao thông do sự cố tình vi phạm của mình.

Bạn thân,
Chị Hòa kể đã có người bị tàu hỏa chẹt chết do chở nặng, bị che khuất tầm nhìn. Và còn rất nhiều tai nạn đau lòng tương tự như thế đã xảy ra. “Sướng, khổ cũng là cái nghề kiếm ăn cô ạ. Ai chẳng muốn sung sướng, nhàn nhã nhưng cái số nó thế. Tôi cũng chỉ mong kiếm đủ tiền nuôi cho các cháu ăn học bằng người, không phải đi bán củi như cha mẹ chúng nó, khổ lắm cô ạ!”. Người đàn bà nói lời tạm biệt với tôi rồi lại lùi lũi, ì ạch lên đường với số củi nặng gấp 3, 4 lần trọng lượng cơ thể chị đằng sau chiếc xe đạp cà tàng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nỗi lo thiếu thủy sản… Báo Tiền Phong kể: Các nhà máy chế biến thủy sản thiếu nguyên liệu trầm trọng…
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Cán bộ tưng bừng bia rượu trong giờ làm việc là thường… Bây giờ sẽ bị cấm.
Thủ đô vẫn luôn luôn không giống ai: Hà Nội không thoát nổi ô nhiễm….
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Đồng Bằng Sông Cửu Long đang quên đi chuyện nước mặn dâng cao mà tập trung vào cuộc vui lễ hội Ook Om Bok mà trong đó thi đua ghe ngo là hào hứng nhất
Cái gì lâu đời thuộc về văn hóa dù là văn hóa vật thể cũng đều quý hiếm như cây thị 900 tuổi tại Chùa Đồng Phúc thuộc tỉnh Quảng Ninh tại miền Bắc Việt Nam được liệt vào si sản văn hóa của Việt Nam


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.