Hôm nay,  

Thợ Đập Đá Bị Đá Đập

04/08/200400:00:00(Xem: 6562)
Bạn,
Chuyện kể với bạn trong lá thư này xảy ra tại khu khai đá Hòn Sóc thuộc xã Thổ Sơn, huyện Hòn Đất, tỉnh Kiên Giang. Đó là tình trạng mất an toàn lao động vẫn tiếp tục diễn ra nghiêm trọng; hàng ngàn công nhân phải làm việc trong nỗi phập phồng, chẳng biết hiểm họa giáng xuống đầu mình khi nào. Báo Lao Động kể như sau.
Về thăm khu đá Hòn Sóc, phóng viên lạnh người khi chứng kiến hai thợ đá Phương - Tái đứng cheo leo trên một cây thang tre treo bên vách một tảng đá lớn, liên tục huơ loại búa tạ nặng 5-6 kg giáng mạnh vào đục sắt. Bụi, đá dăm văng tóe khắp người. Giờ nghỉ trưa, Phương tâm sự: "Treo lơ lửng trên không như vậy sợ lắm chứ, nhưng không làm thì biết còn nghề gì để kiếm tiền nuôi vợ, nuôi con. Thợ đục đá tụi em giỏi lắm mỗi ngày cũng chỉ được chủ trả 65 ngàn đồng". Cạnh đó, thợ đá Lê Văn Én (58 tuổi) thâm niên 35 năm trong nghề nhớ lại kỷ niệm buồn: "Mấy năm trước, khi đang đục tảng đá lớn, không may một mảnh thép của cây đục văng trúng vào mắt trái. Gia đình phải vay tiền lên TPSG chữa trị, nhưng do mảnh thép làm vỡ con ngươi, đành ngậm ngùi để bác sĩ múc bỏ một con mắt. Nay mai chắc phải bỏ nghề vì chứng bệnh viêm phổi và con mắt còn lại cứ mờ dần..."
Phóng viên tìm đến lán trại của gia đình ông Chìa gồm 11 người (vợ chồng ông, 6 người con và 3 người em trai). Họ dắt díu nhau từ miệt Vọng Thê (An Giang) qua Hòn Sóc làm nghề đục đá từ hơn 15 năm nay. Bàn tay ông Chìa chai sần, đầy những vết thẹo do miểng đá, đục văng trúng. Ông kể: "15 tuổi, tui đã theo cha lên núi đục đá. Cha tui kiệt sức bởi chứng bệnh lao phổi, đã giải nghệ hơn 10 năm rồi. 6 đứa con tui thì hết 4 đứa đã phải bỏ học giữa chừng khi chưa xong chương trình xóa dốt. ".

Làm thợ đá, không mấy người tránh khỏi mang bệnh nghề nghiệp, nhất là bệnh bụi phổi. Thường thì người vào nghề được 4-5 năm là bắt đầu mang bệnh hậu, lao lực. Khi đục, chẻ đá, rất ít người sử dụng đồ bảo hộ lao động ngay cả một chiếc khẩu trang đơn giản nhất cũng không. Bậc thầy trong cánh thợ đá, lão Phạm Em nói rằng: "Nguy hiểm nhất là lúc "đội" đá. "Đội" đá nghĩa là khi đá dưới chân núi bị khai thác hết, phải bẩy những tảng đá trên cao xuống bãi, phải sử dụng con đội (ngành cơ khí) có sức nâng đến 50 tấn để bẩy đá ra khỏi vị trí ngàn đời của nó. Nguy hiểm ở chỗ người thợ đá không biết chính xác khi nào tảng đá bị mất thăng bằng và bất ngờ lăn đi do đó rất dễ xảy ra tai nạn...".
Bạn,
Cũng theo báo LĐ, tại Hòn Sóc, ngoài đục, chẻ, nghề làm đá còn có một lực lượng lao động phổ thông rất đông làm nghề đập đá thành viên đủ cỡ dùng trong xây dựng, bốc xếp đá từ trên bờ xuống ghe. Họ phải thức và làm việc từ 5 giờ sáng đến 11 giờ trưa, nghỉ ngơi được một tiếng là phải trở lại làm tiếp cho đến 5 giờ chiều. Thu nhập thấp nhất là người gánh đá, chính yếu là lao động nữ; trong đó có không ít người chưa đến tuổi trưởng thành. Công việc vất vả, nguy hiểm song mỗi ngày thu nhập tối đa chỉ đến 50 ngàn đồng/người.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Quốc doanh có nhiều dự án đầu tư ra nước ngoài, nhiều dự án có lời đã giảm và các dự án lỗ lại tăng…
Câu chuyện ô nhiễm môi trường càng lúc càng bi thảm… không chỉ thiên nhiên làm cho đời sống gian nan hơn, ngay chính con người cũng làm thêm tệ hại.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Trong khi đội tuyển Việt Nam thắng đội Indonesia với tỷ số cách biệt, một tin buồn cho ngành du lịch y tế Việt Nam là một Việt Kiều về Sài Gòn căng da mặt và chết cũng vì ca giải phẫu của bệnh viện thẩm mỹ…
Cổ vật rồi cứ chắp cánh bay xa… vĩnh viễn xóa đi những quá khứ văn hóa.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Cứ vào ngày 11 tháng 10 hàng năm, thế giới lại đón Ngày Quốc Tế Trẻ Em Gái (International Day of the Girl Child), còn gọi là Ngày Trẻ Em Gái (Day of Girls) – một ngày để gây ý thức về các vấn đề mà 1.1 tỷ bé gái trên thế giới phải đối diện, và cũng là ngày để tăng thượng quyền trẻ em, đặc biệt là quyền trẻ em gái.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.