Hôm nay,  

Sợi Dây Cứu Sinh

07/11/200200:00:00(Xem: 6502)
Bạn,
Trong 8 ngày qua, kể từ vụ hỏa hoạn tại Trung tâm thương mại quốc tế Sài Gòn vào ngày 29 tháng 10/2002, các báo quốc nội tiếp tục đăng tải các bài viết phê bình phương thức phòng cháy chữa cháy tại Sài Gòn nói riêng và trên toàn VN nói chung. Theo ghi nhận của báo quốc nội, vụ hỏa hoạn này đã làm chấn động cả VN vì đã cướp đi sinh mạng của 60 con người. Điều bi thảm là tòa nhà không quá cao, nằm ở vị trí ngay trung tâm thành phố mà các toán cứu hỏa và công chúng phải bất lực đứng nhìn nhiều người kêu cứu trong tuyệt vọng cho đến khi chết. Có nhiều người đã liều thân nhảy khỏi tòa nhà để chấp nhận cái chết bầm dập hơn là bị chết cháy. Họ vẫn còn có hy vọng rằng một phép mầu nhiệm kỳ nào đó mà có thể cứu họ thoát chết, hoặc thà chết mà người thân của họ có thể nhận diện được. Báo quốc nội ghi lại trường hợp có một phụ nữ đã chạy ra đến cửa sổ, nếu như có một cái thang đủ dài đến đó, hay trên mặt đất có một khối đệm hơi, hoặc có một sợi dây thừng được bắn lên đó, thì người phụ nữ ấy có thể không chết một cách thê thảm đến như vậy.
Theo báo Lao Động, nếu trong lúc đó, chỉ cần có người bình tĩnh và sáng suốt nghĩ tới những sợi dây, phương tiện cứu hộ đơn giản thì có thể cứu sống thêm được rất nhiều người. Báo Lao Động ghi nhận rằng từ các tầng của Trung tâm này đều có những khoảng trống tối thiểu để một người có thể tuột bằng dây xuống mặt đất an toàn. Ngay cả trên sân thượng, nếu có một sợi dây, thì những người trong toà nhà có thể tụt xuống đất hoặc mái của các ngôi nhà lân cận để thoát nạn dễ dàng. Thế nhưng rất đáng tiếc là không có sợi dây nào cho họ. Báo Lao Động cũng đã nhắc lại trong lúc nguy kịch, nhiều người còn dám nhảy từ lầu 5 xuống. Vậy nếu có một sợi dây, dứt khoát họ sẽ bám vào để thoát.

Từ thảm kịch này, báo Lao Động nêu ra một số điều mà đáng lý các cấp chỉ huy cứu hỏa có thể làm đuợc như sau: "Đầu tiên phải nói rằng, dây có khắp nơi trong thành phố, chỉ cần một cú điện thoại của người chỉ huy chữa cháy và cứu hộ cho Công ty công viên cây xanh hay ngành điện lực là có ngay các loại dây đặc chủng. Sau đó, dùng các phương tiện khác như cần cẩu của xe chữa lửa để quăng dây vào trong các hành lang của toà nhà. Người bị nạn chỉ có việc buộc dây vào một điểm cố định, sau đó bám dây để thoát ra khỏi toà nhà theo sự điều khiển của người cầm đầu dây bên ngoài. Chưa nói là ngay trên các đường phố ở khu vực chung quanh, ở chợ Bến Thành, rất nhiều điểm bán các loại dây thừng khác, nhưng không ai nghĩ tới để sử dụng cứu nạn."
Bạn,
Báo Lao Động viết tiếp: "Cuối cùng, điều đáng tiếc hơn là sợi dây của chính các nạn nhân cũng không có. Trong lúc hoảng loạn, mọi người đều trông chờ vào sự cứu giúp từ bên ngoài mà không có phương án tốt nhất để tự cứu mình. Ơ các tầng của toà nhà này đều có những ô cửa hoặc lan can thuận lợi cho việc thoát ra ngoài bằng dây. Tìm dây ở đâu trong lúc nguy cấp" Đó là những bộ áo quần, cà vạt đang mặc. Chỉ cần nhanh chóng cởi hết các thứ đó ra, bình tĩnh nối lại thì sẽ có một sợi dây chắc chắn. Tùy theo độ cao để ước lượng sợi dây, nếu quá cao thì cần vài người hợp nhau để dây được dài hơn. Sau đó, từng người tụt xuống trong từng phòng còn có các màn cửa sử dụng làm dây cũng được."

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Gần Tết rồi, bánh kẹo đầy chợ... nhớ coi chừng bánh kẹo từ phương Bắc tới, lại dán nhãn hiệu bánh phương Tây, phương Đông...
Trường học là nơi nguy hiểm như chiến trường? Có lẽ, chỉ xảy ra tại Việt Nam... học sinh gãy chân trong sân trường là bình thường?
Đội tuyển Việt Nam đạt chiến thắng 2-0 trước Yemen trong lượt trận cuối bảng D. Vậy là, hy vọng, và còn chờ...
Kim-Trump, Trump-Kim… có thể sẽ hẹn nhau tại Việt Nam. Tại vì cả Tump và Kim đều ưa thích ăn phở Sài Gòn, hay bún chả Hà Nội? Báo Nghệ An ghi nhận: Việt Nam được chọn là ứng cử viên tiềm năng để tổ chức cuộc gặp thượng đỉnh lần hai giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un.
Kinh tế VN sẽ lạc quan hơn, nhờ các hiệp định thương mại bắt đầu hiệu lực. Bản tin TTXVN kể: Kể từ hôm Thứ Hai 14/1/2019, Hiệp định Đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương (CPTPP) chính thức có hiệu lực với Việt Nam, mở ra nhiều cơ hội tăng trưởng kinh tế.
Nhìn đâu, cũng thấy môi trường ô nhiễm... Do vậy, giới trẻ phải suy nghĩ. Báo Dân Trí kể chuyện: Sinh viên Huế nhặt rác thải, thi ý tưởng sáng tạo từ phế liệu.
Tết đang tới gần... bầu không khí trang nghiêm lúc giao mùa đang tới... Bản tin VTV kể chuyện lên mạng mua hàng Tết: Muốn mua sắm Tết nhưng không muốn tốn nhiều thời gian, nhất là không phải chen lấn xếp hàng tại các chợ truyền thống hay siêu thị, đâu là lựa chọn khả thi? Câu trả lời chính là sắm Tết online. Nắm bắt xu thế này, ngay từ đầu tháng 1/2019, nhiều đơn vị đã đưa ra thị trường trực tuyến hàng nghìn mặt hàng với mẫu mã phong phú từ thực phẩm, quà biếu đến các mặt hàng gia dụng.
Tàu cá Việt Nam chìm ngoài Biển Đông, chưa rõ lý do. Có vẻ như bị “tàu lạ” cố ý chìm? Báo Người Đưa Tin ghi rằng theo Vietnamnet, Đài Thông tin duyên hải Nha Trang xác nhận vào lúc 10h40 ngày 11/1, đơn vị đã nhận được tin báo từ tàu cá BV 95838TS phát hiện tàu cá số hiệu KH 90208TS đang chìm tại vùng biển phía Nam.
Bác sĩ Việt Nam nhiều người rất mực tài năng... cứu bệnh nhân cả trong những điều kiện hy hữu. Bản tin Zing kể: Kể về ngày cấp cứu 25/12, bác sĩ Lâm cho biết đây là lần đầu khoa tiếp nhận bệnh nhân ngộ độc rượu nặng và sử dụng phương pháp truyền bia vào cơ thể.
Vậy là cưỡng chế xong vườn rau Lộc Hưng ở Tân Bình, Sài Gòn: RFA ghi rằng VC cưỡng chế khu đất với lý do được nói là để xây dựng khu trường học đạt chuẩn quốc gia, cho dù suốt gần 20 năm nay người dân tại Vườn Rau Lộc Hưng phải khiếu kiện về vấn đề khu đất này. Vào ngày 22 tháng 12 năm ngoái, lực lượng chức năng kéo đến nhưng chưa có động thủ gì.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.