Hôm nay,  

Cò Du Lịch Dụ Khách

14/02/200300:00:00(Xem: 5361)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, một số không nhỏ những ‘’hướng dẫn viên’’ đi theo đoàn du khách tham quan thắng cảnh trên đường phố thành Sài Gòn các “‘cò” của các cửa hàng mà báo quốc nội gọi là “cò shop” . Một phó trưởng ban Quản lý chợ Bến Thành cho biết, mỗi ngày có khoảng 15-20 đoàn khách nước ngoài đến đây thăm, mua sắm. Lượng khách lẻ cũng lên tới gần 100 lượt người, chủ yếu là khách Nhật, Trung Quốc, Nam Hàn ... Nỗi lo của viên chức này là ‘’cò shop’’ phát triển ngày càng nhiều, gây phiền toái cho du khách. Báo TT viết về hoạt động của cò shop như sau.
Chiêu thức của các cò shop khá bài bản, khiến khách nào cũng xiêu lòng luôn từ cái nhìn đầu tiên. Trước hết là nở nụ cười hàm tiếu, kèm theo câu ‘’Chào buổi sáng’’ thật dễ thương. Tiếp đó là màn chào hỏi: ‘’Anh (chị) có khoẻ không, từ đâu đến, hân hạnh được làm quen!’’. Nếu khách chịu trả lời, cò sẽ ‘’bồi’’ tiếp: ‘’Ồ, đất nước của anh (chị) đẹp như tranh Levitan, hùng vĩ như dãy Himalaya, nên thơ không khác gì mùa thu Paris... Chúng tôi thật vui khi được hướng dẫn anh (chị) mua sắm hàng rẻ, hàng tốt, đúng người đúng chỗ, tiết kiệm thời gian..., nhằm tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau và thắt chặt tình hữu nghị giữa hai dân tộc...’’

Một khi du khách đã có niềm tin ban đầu, tay cò shop có thể dẫn họ đến bất kỳ cửa hiệu nào trong chợ Bến Thành rồi tự động nâng giá lên 30-100%. Ngoài ra, cò còn có thể ung dung ăn hoa hồng của nơi mà cò dẫn khách tới. Có cò còn tự tiện đóng vai chủ tiệm thật, dẹp chủ tiệm qua một bên, tự mình buôn bán với khách. Sau khi ‘’chém đẹp’’ và tiễn khách ra cửa, cò còn tặng thêm một lời từ biệt vô cùng ‘’nhân nghĩa’’: ‘’Anh (chị) biết không, cửa hàng đó tôi đứng bán, nhưng trên tôi còn có ông chủ nữa. Đáng ra bán giá cao như khách khác, nhưng vì là bạn hữu nên tôi bán đúng giá, hàng thật cho anh (chị) đó. Vậy anh chị vui lòng cho tôi xin một ít tiền trà nước.’’. Khách nghe mùi mẫn quá, sao có thể không xìa tiền ‘’bồi dưỡng’’ được.
Cò ở chợ Bến Thành ‘’siêu’’ như vậy, nhưng còn thua xa “cò ngoại vi”, chuyên bắt khách ở chợ Bến Thành rồi dẫn ra ngoài. Một cô gái trẻ mặc quần jean áo pull, dáng nhỏ nhắn trông khá dễ thương đối với khách Tây, chờ khách ở cửa số 14 chợ Bến Thành. Sau 15 phút trao đổi bằng tiếng Anh, ông tây to bự choàng vai cô gái bước ra đường. Bắt đầu từ đường Lưu Văn Lang, họ đã tay trong tay, thân mật trên mức xã giao thông thường. Mỗi lần dừng lại một cửa hàng, ông tây mua ít đồ, thường tiện thể tặng luôn ‘’cô thông dịch viên’’ dễ mến. Nhìn sự dễ dãi của cô ta, không ai biết khoảng cách sẽ bị phá vỡ lúc nào... Một bảo vệ của chợ Bến Thành cho biết, khi có điều kiện thuận lợi, cò shop biến thành gái gọi luôn!
Bạn,
Cũng theo lời viên chức nói trên,, cò shop là nguyên nhân khiến các tiểu thương không ngừng mâu thuẫn lẫn nhau. Có khi cò đòi hoa hồng cao, tiểu thương thưa kiện đến tận ban quản lý. Chính các tay cò cũng không ít lần ẩu đả lẫn nhau. Đội trưởng đội bảo vệ chợ Bến Thành cho biết: các đội viên đã nỗ lực ngăn chặn nạn cò shop nhưng khó có thể quét sạch vì lực lượng còn quá mỏng. Hơn nữa, cò lợi dụng những giờ nghỉ trưa, nghỉ chiều để hoạt động ráo riết, không kiểm soát hết được.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, từ khi giá trị đất ở tai đô thị tăng cao cũng là lúc hàng chục nghìn mét vuông đất công của thành phố Sài Gòn bị đem ra "xẻ thịt". Dựa vào giá trị đất tai Sài Gòn có thể thống kê mức độ thất thoát đất công lên đến mức hàng nghìn tỷ đồng. Ghi nhận về tình hình đất công bị chiếm, báo Thanh Niên cho biết "trong suốt trong nhiều năm qua
Gần đây ở thị trấn An Thạnh, huyện Thuận An, tỉnh Bình Dương, có một thầy lang có biệt danh là "Ba xe tăng" nổi tiếng với một cách chữa bệnh mới "đau đâu chích đó". Không chỉ người dân ở Bình Dương mà các tỉnh thành lân cận cũng đổ xô đến chữa trị. Để được thầy khám, người bệnh phải đến lấy số thứ tự từ 4, 5 giờ sáng mới may sao có thể khám được trong ngày.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, tại các khu vực quanh các trường đại học, cao đẳng, ký túc xá sinh viên, có rất nhiều quán ăn sinh viên. Đa số các quán đều ẩm thấp và tạm bợ, chỉ đủ chỗ kê chiếc tủ kính bày các món ăn, 5-7 chiếc bàn. Còn lại là gian bếp nhỏ hẹp, phòng vệ sinh hôi hám: rửa rau, rửa chén... tất cả đều diễn ra trong ấy..
Tại tỉnh Vĩnh Long, miền Tây Nam phần, có 1 làng nổi tiếng về nghề đan cần xé. Không ai biết được làng nghề này có từ bao giờ vì nó đã có mặt ở Vĩnh Long này từ hồi xưa lắm. Còn theo các cụ cao niên kể lại thì tổ tiên là người Hoa, di cư từ vùng Quảng Ngãi vào Vĩnh Long lập nghiệp thuở xa xưa, rồi lập làng và sinh sống bằng cái nghề đã mang theo từ Trung Hoa sang.
Tại nhiều làng quê ở miền Trung, cuộc hành trình nuôi con ăn học của những gia đình nghèo vô cùng gian nan. Có những người mẹ lo tương lai cho con bằng củ sắn, củ khoai, bằng những ngày tháng nắng mưa vuốt mặt, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời... vậy mà không hề than nghèo kể khổ. Phóng viên báo Tuổi Trẻ đã ghi lại câu chuyện về những hy sinh của 2 người mẹ nghèo ở vùng quê Quảng Nam qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, có nhiều trường học đang phải "sống chung" với những khu chợ với đủ thứ hỗn tạp. Tiếng kỳ kèo chửi bới, tiếng chửi thề văng tục rồi cảnh sình lầy, mùi tanh tưởi đặc trưng của chợ cứ đeo bám học sinh từ đường tới trường vào đến lớp học. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thực trạng này như sau.
Năm học mới của các trường trung, tiểu học tại VN đã bắt đầu từ thượng tuần tháng 9, trong khi bao trẻ em tung tăng cắp sách đến trường, tại nhiều địa phương, có không ít trẻ em vứt bỏ sách vở, lao vào cuộc mưu sinh. Tại miền Tây Nam phần, trên ruộng đồng, ngoài vùng lũ, hình ảnh những em bé lam lũ, nhếch nhác suốt ngày tất bật việc áo cơm không phải khó tìm.
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, tại Sài Gòn, những thông tin về việc bỏ kỳ thi tốt nghiệp tiểu học, rồi lại tiếp tục bỏ kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở (lớp 9) trong niên khóa 2005-2006 đã khiến nhiều phụ huynh học sinh hân hoan khi nghĩ tới viễn cảnh con mình sẽ được học tập nhẹ nhàng hơn. Nhưng chỉ mới qua vài tuần nhập học, không ít người đã phải kêu trời với yêu cầu học thêm, học hai buổi/ngày của nhà trường.
Theo báo quốc nội, cùng với cơn sốt phim ảnh và thời trang Nam Hàn thâm nhập vào Việt Nam, ngày càng có nhiều thanh niên, thanh nữ theo học các lớp dạy tiếng thích ngôn ngữ xứ Hàn. Phóng viên báo Korea Herald cũng đã nhìn nhận về trào lưu này và đánh giá về sự hạn chế của hoạt động quảng bá tiếng Hàn của các cơ quan chức năng Nam Hàn. Báo Giáo Dục &Thời Đại ghi nhận về trào lưu này như sau.
Trên địa bàn thành phố Sài Gòn, chợ đầu mối Chánh Hưng là nơi cung cấp một lượng thủy hải sản cho cả thành phốvà các tỉnh lân cận, mỗi ngày đưa ra thị trường từ 300 đến 400 tấn cá các loại. Hai tháng trở lại đây xuất hiện một số thanh thiếu niên chuyên trộm cắp, cướp giựt cá của những người lấy mối tại chợ, gây ra tâm lý lo sợ cho một bộ phận tiểu thương.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.