Hôm nay,  

Những Đứa Trẻ Bất Hạnh

30/05/200000:00:00(Xem: 6543)
Bạn,
Những điều kể với bạn trong lá thư này dựa theo bài phóng sự của một phóng viên báo Phụ Nữ Sài Gòn. Trung tuần tháng 5/2000, phóng viên này đã về thăm một số xã nghèo ở tỉnh Cần Thơ, và được hướng dẫn đến thăm một số gia đình đang cưu mang những đứa trẻ không mẹ, không cha. Và dưới đây là hai câu chuyện thương tâm về những trẻ thơ bị cha mẹ bỏ rơi, hoặc mồ côi cha mẹ.

Câu chuyện thứ nhất kể về một gia đình ở xã Long Hòa, khi đang trên con đường ngoằn ngoèo chạy vào ấp Bình Nhật B thuộc xã này, phóng viên báo Phụ Nữ được nghe kể về vợ chồng một người sắc tộc Thái. Đó là ông Lý Văn Kim và bà Tô Thị Bổn, người không một tấc đất cắm dùi mà làm mướn nuôi 2 con, 3 cháu và một người em tàn tật. Những điều đó nghe qua cũng thấy sợ nhưng chỉ khi đến tận nhà vợ chồng bà Hai thì phóng viên này mới thấy được nỗi nhọc nhằn oằn nặng trên vai họ, những người đã ở độ tuổi 60.

Vợ chồng bà Hai Bốn không mời những người khách vào nhà bởi trong nhà cũng nắng lại không có gió. Ngồi trên nền đất cạnh bờ sông trước nhà, bà Hai rơm rớm nước mắt kể cho phóng viên báo Phụ Nữ nghe chuyện của 16 năm về trước. Ngày đó, sau khi ly hôn, vợ chồng người em trai đột nhiên bỏ đi để lại 3 đứa con nheo nhóc, đói khát. Lúc đó, đứa lớn nhất chỉ vừa tròn 4 tuổi, bé út vừa giáp thôi nôi. Không nỡ nhìn các cháu côi cút, vợ chồng bà Hai Bốn bàn với nhau đem các cháu về nuôi, dù lúc ấy họ cũng đang ở đậu trong một căn chòi lá rách nát với hai con nhỏ. Ngày ngày, ông đi móc đất, làm cỏ mướn và làm bất cứ những gì người ta thuê để kiếm tiền nuôi con, nuôi cháu. Bà ở nhà vừa xúc hến, bắt cá làm thức ăn qua ngày vừa trông chừng sắp nhỏ. Những đêm mưa gió, những mùa nước ngập, khi bệnh tật hoặc không tìm được việc làm, cả nhà lâm vào cảnh đói khổ. Cực quá, bà bực dọc la mắng con cháu thì ông lại nhẹ nhàng khuyên can. Ấy vậy mà họ đùm bọc nhau đã 16 năm trời, 5 con, cháu của họ ai cũng được đến trường. Bà Hai nói: Học cho biết mặt chữ để sau này có đi đâu thì biết đường về nhà, đến khi nào khổ quá tôi mới cho tụi nó nghỉ.

Câu chuyện thứ hai kể về hai bà cháu ở xã Tân Hòa, phóng viên trên được một cư dân dẫn đến thăm nhà hai bà cháu Nguyễn Thị Khen và Ngô Hoài Huyện. Bé Huyện đã đi học, bà Khen tiếp khách với đôi mắt mờ, đẫm nước. Đêm trước đó, xã này vừa qua một trận mưa đầu mùa rất lớn. Căn nhà ẩm thấp, ướt sũng bởi mái lá vốn đã rách nát lại càng tả tơi hơn sau cơn mưa, Bà Khen kể lại: Đêm qua thằng Huyện phải trùm mền ngồi suốt đêm trên giường, sáng nay tui nghỉ một buổi chèo đò để dọn dẹp nhà cửa. Nhìn bà cụ 72 tuổi mắt mờ sức yếu, ngày ngày phải đưa đón khách để nuôi đứa cháu ngoại 9 tuổi, phóng viên hỏi: “Cụ có chịu cho bé Huyện vào nhà nuôi trẻ mồ côi của tỉnh không"” Bà cụ lắc đầu, xua tay nguầy nguậy: Thôi, thôi, tui nuôi cháu tui tới khi nào chết thì thôi chứ không xa nó đâu. Bà kể tiếp: Thằng Huyện ngoan lắm, mới 9 tuổi đã biết theo bà đi cắt cỏ cho bò, mỗi lần đi chơi đều xin phép, mê coi hoạt hình nhưng bà cho đi chút xíu thì về chứ không dám ở lâu. Nói xong, bà run run, cất giọng, sửa lại câu ca dao nặng tình: Ví dầu bá chẳng có chi, chỉ bà với cháu chẳng khi nào rời. Nhắc đến cháu ngoại, bà lại khóc. Những giọt nước mắt như chở cả tình thương sự lo lắng cho đứa cháu những ngày sắp đến.

Bạn,
Theo ghi nhận của báo Phụ Nữ, chỉ riêng tại tỉnh Cần Thơ đã có 6,389 trẻ mồ côi và bị bỏ rơi, trong đó có 3,785 em phải sống trong những điều kiện khó khăn, vất vả. Số trẻ trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ là 1,907 em. Tuy nhiên tất cả người thân của trẻ mồ côi đều không muốn đưa các em vào các cơ sở nuôi dạy trẻ, tất cả đều không muốn xa những đứa cháu khốn khổ của mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nỗi lo thiếu thủy sản… Báo Tiền Phong kể: Các nhà máy chế biến thủy sản thiếu nguyên liệu trầm trọng…
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Cán bộ tưng bừng bia rượu trong giờ làm việc là thường… Bây giờ sẽ bị cấm.
Thủ đô vẫn luôn luôn không giống ai: Hà Nội không thoát nổi ô nhiễm….
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Đồng Bằng Sông Cửu Long đang quên đi chuyện nước mặn dâng cao mà tập trung vào cuộc vui lễ hội Ook Om Bok mà trong đó thi đua ghe ngo là hào hứng nhất
Cái gì lâu đời thuộc về văn hóa dù là văn hóa vật thể cũng đều quý hiếm như cây thị 900 tuổi tại Chùa Đồng Phúc thuộc tỉnh Quảng Ninh tại miền Bắc Việt Nam được liệt vào si sản văn hóa của Việt Nam


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.