Hôm nay,  

Đường Mòn Lạng Sơn

12/12/199900:00:00(Xem: 7711)
Bạn thân,
Trong 11 tháng đầu năm 1999, trên địa bàn tỉnh Lạng Sơn đã bắt và xử lý gần 3.000 vụ buôn lậu với tổng trị giá khoảng 20 tỉ đồng. Ông Đoàn Bá Nhiên - Phó Chủ tịch UBND tỉnh Lạng Sơn cho biết như trên. Ông Nhiên còn cho biết “Diễn biến căng thẳng nhất hiện nay là tình hình chuyển hàng lậu qua các đường mòn, đường “cánh gà” hai bên cửa khẩu.”

Sau đây là phóng sự của báo Lao Động trong nước về “Những đường mòn sôi động”.

Chẳng phải chờ đợi lâu, mỗi người tốn 5.000 đồng tiền xe, nửa giờ sau chúng tôi đã đến Đồng Đăng. Đồng Đăng nóng lên trong mùa lạnh bởi những con đường ban trưa rầm rập những xe tải chạy cuốn bụi mịt mù, xe ôm xếp từng dãy dài bên đường chờ khách và những khách từ phương xa lên đây đóng hàng. “Lên cổng Trắng chơi đi, anh à. Mỗi người một nghìn đồng thôi à”. Một anh xe ôm đã nhanh nhẹn sà đến chỗ chúng tôi đứng mời chào. Chúng tôi quyết định đi xem sao.

Đường vào cổng Trắng phải qua một barie mà bên cạnh là Trạm Kiểm soát liên ngành. Chúng tôi bắt gặp hai em trai làm cửu vạn chừng 14, 15 tuổi vai quàng sợi dây buộc lủng lẳng một bao tải dứa sau lưng. Và khi chúng tôi chụp ảnh thì một trong hai em đã quay lại nhìn chúng tôi đầy vẻ ngạc nhiên như ý bảo rằng ở đây công việc này chẳng có gì là lạ mà phải chụp.

Vì không chuẩn bị trước các thủ tục cần thiết nên chúng tôi không thể qua cổng chắn sang địa phận TQ, đành chấp nhận đứng nhìn cảnh người tấp nập qua lại. Những người đàn ông Tàu đang gồng mình gánh những thùng hàng đan bằng tre dáng vẻ lam lũ hoàn toàn trái ngược với những ông thương nhân (lảo pản) TQ khác, áo phẳng phiu bỏ trong quần, lưng dắt điện thoại di động. Sau người là xe. Cứ từng hồi một, lại thấy những chiếc xe thồ Minsk chở hàng chạy về thị trấn. Đứng trên đường nhựa, chúng tôi có thể thấy những người vác hàng đang đi, có lúc ngừng lại nhìn ra tứ phía rồi co chân chạy men theo các lối mòn nhỏ dưới chân núi.

“Giờ này chưa nhiều đâu à. Đến khoảng 4, 5 giờ chiều, thừa lúc trạm đổi phiên gác, xe thồ hàng phóng qua ào ào, cửu vạn đi thành từng nhóm dưới các chân núi àọ.” - Anh xe ôm người dân tộc Tày lại gợi chuyện. Tôi lật sổ ghi chép, và nhận thấy những gì anh ta nói rất gần với những thông tin mà ông Hứa Công Anh - Trưởng Phòng Điều tra chống buôn lậu Hải quan tỉnh Lạng Sơn - cho chúng tôi biết trong cuộc làm việc ngày hôm trước.

Trong 11 tháng, hải quan cửa khẩu đã bắt được 615 vụ buôn lậu với tổng trị giá hơn 8 tỉ đồng. Điển hình nhất là vụ bắt giữ 39.000 mét vải, hơn 1,7 tấn tinh dầu xá xị và hai vụ lưu hành gần 50 triệu đồng tiền VN giả... Buôn lậu vẫn chưa giảm đâu - ông Anh nhấn mạnh - Bọn chúng đã thay đổi chiến thuật, chẻ nhỏ hàng ra thuê cửu vạn đưa qua cửa khẩu rồi dùng xe máy phân khối lớn vận chuyển sâu về thị xã. Hầu hết các vụ buôn lậu bắt được từ đầu năm đến nay đều tại các khu vực đường mòn, đường cánh gà. Khả năng gần Tết, buôn lậu sẽ còn phức tạp hơn...


Từ Đồng Đăng về Hà Nội tàu ĐĐ4 khởi hành đúng 13 giờ 30. Khách vắng. Hầu như các bà, các cô đều tay xách nách mang những bao, những bó, hộp hàng hoá, nào nồi cơm, bình đun nước điện, quần áo, chăn, chiếu... Tàu chuyển bánh được độ mười phút thì một phụ nữ trẻ đến ngồi cạnh chúng tôi nhờ mang giúp bọc quần áo hẹn qua ga Lạng Sơn sẽ lấy lại. “Dạo này hàng về ít. Chuyến này đi em vơ lại mấy cái quần áo chuyến trước dạt ra.” Tôi bắt chuyện luôn: “Có hay bị tịch thu hàng không"”. “Kiểm soát trên tàu quen mặt bọn người đi chẻ hàng như chúng em cả. Mình đừng quá lộ liễu mà chỉ cần che đậy một chút là qua thôi. Với lại, ai mà chả mang hàng”. Người phụ nữ tên là H. Chị ta cho biết chị là dân làm ăn cò con, mỗi chuyến hàng lãi khoảng dăm chục nghìn, đủ lo tiền gạo mắm cho gia đình.

Gần tám giờ tối khi tàu dừng lại ở ga Long Biên thì không khí bỗng trở nên khẩn trương, ồn ào lên hẳn. Những người “chẻ” hàng gần như đồng loạt xuống ga, í ới gọi tìm người thân hoặc bốc vác phụ mang giúp hàng hoá. Những thùng carton hàng trước đó chẳng thấy giờ bỗng từ đâu ào ạt tuôn xuống sân ga. Chính vì hàng nhiều mất nhiều thời gian bốc xuống mà tàu ĐĐ4 tối 27.11 đã phải đỗ lại lâu hơn thời gian thông báo bốn phút, sau đó mới tiếp tục chuyển bánh về ga Hà Nội. Lúc này, khách trên tàu chỉ còn lại khoảng vài chục người, rõ ràng là những người không phải đi buôn. Còn những người đi buôn vừa xuống kia là buôn lậu.

Hôm vừa đặt chân đến Lạng Sơn chúng tôi được biết cơ quan chức năng đang điều tra vụ ăn tiền mãi lộ xe chở hàng và tham ô hơn 4 tỉ đồng tại Trạm kiểm dịch quốc tế Đồng Đăng. Ông Đoàn Bá Nhiên cho biết tỉnh Lạng Sơn đã tiến hành cho dân và cán bộ một số ngành làm cam kết không buôn và vận chuyển thuê hàng lậu. Việc cam kết là rất cần thiết song để kiểm soát thực hiện đến đâu thì chẳng đơn giản. Đối với tỉnh Lạng Sơn, hàng TQ đưa qua biên giới không có chứng từ hợp pháp thì đều quy là hàng lậu thuộc đối tượng bị bắt giữ. Tuy nhiên trong chợ Đồng Đăng, ngồn ngộn hàng TQ không dán tem vẫn bày bán công khai. Ông Nhiên thừa nhận “việc kiểm tra cũng chỉ có mức độ chứ làm sao đủ người để làm khắp được.”

Nhưng những người như chị H.thì có lý lẽ riêng. Thay cho lời chào từ biệt chúng tôi trước khi xuống ga Bắc Ninh chị ta cười nói: “Chúng em còn đi chẻ được dài dài. Anh không thấy ôtô chạy rầm rập trên đường và hàng của nhà tàu còn nhiều gấp bội chúng em sao" Nhà tàu còn kiếm cơm được thì chúng em cũng phải kiếm chút cháo chứ!”

Bạn thân,
Bài báo không chỉ rõ “nhà tàu” là nhà gì. Có lẽ là nhà ga tàu lửa.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau thời gian tạm lắng trong năm 2003, thị trường đất đai TP.SG lại có chiều nhộn nhịp. Nhộn nhịp ở một số quận mới và ở một số khu vực có dự án rục rịch khởi công. Tình trạng tự phân nhỏ đất nông nghiệp bán giấy tay của giới đầu cơ và người dân đang gia tăng... Báo Tuổi Trẻ viết như sau.
Chuyện xảy ra tại Ngân hàng máu của Bệnh viện Đa khoa Đồng Nai, và Bệnh viện Truyền máu SG. Tại đây, luôn có người bán máu để có tiền sống lang bạt, đi du lịch. Đó là những người cũng có gia đình, nhưng do "thân xác con trai nhưng tâm hồn con gái", thích bỏ nhà đi bụi. "Tài sản" của họ là máu. Ghi nhận của báo Sức Khỏe-Đời Sống như sau.
“Gặp một nạn nhân bị lừa đảo đưa đi Malaysia: Bị bắt, bị giam cầm và... không một xu dính túi.” Đó là nhan đề một bài trên báo Lao Động, kể về hoàn cảnh một thanh niên VN đi “lao động xuất khẩu ở Mã Lai, và rồi bây giờ vêà lại. Chuyện do ký giả Xuân Quang của báo này ghi như sau.
''Đầu nậu kế toán'' chui, đó là cách gọi của dân trong nghề chỉ người kinh doanh dịch vụ kế toán ''chui''. Những người kiếm sống bằng dịch vụ này thường là các kế toán viên có nhiều kinh nghiệm, kể cả kinh nghiệm "lách" các khoản thuế. Khách hàng của họ là các doanh nghiệp tư nhân nhỏ, các cửa hàng đại lý. Báo Pháp Luậr TPSG viết về các đầu nận này như sau.
Đây là chuyện của dân nghèo sống bằng nghề bán thịt cóc. Họ trong 1 làng mà đến 90% mưu sinh bằng nghề bán thịt "cậu ông trời" Báo Thanh Niên viết về 1 thanh niên 25 tuổi, nhưng đã có 10 năm trong nghề qua đọan ký sự như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, mặc dù đến tháng 7/2004, các trường đại học tại VN mới tổ chức kỳ thi tuyển sinh viên vào năm thứ nhất cho niên khóa 2004-2005, nhưng từ đầu năm, các trung tâm luyện thi Đại học đã vận hành hết công suất để thu hút học sinh. Một trong những chiêu để thu tiền học sinh là dịch vụ tổ chức thi thử, dựa theo tuyển tập đề thi mẫu của Bộ Giáo Dục-Đào Tạo CSVN. Phóng viên TNVN đã viết về dịch vụ này tại HN qua đọan ký sự như sau.
Theo báo Người Lao Động, giới văn nghệ trong nước đang bàn tàn xôn xao về một cuộc thi có tên là "Cô Gái Vàng-Tìm Người Giống ca sĩ Mỹ Tâm".Giải nhất 100 triệu đồng cho một phiên bản giống nhất. Báo NLĐ cho biết dư luận chỉ thật sự bắt đầu bùng nổ khi chuyên san Người nổi tiếng - viết tắt là N2T, số ra mắt của tạp chí Điện Ảnh Ngày Nay (thuộc Viện Phim Việt Nam, Bộ Văn hóa-Thông tin) phát hành chính thức trên cả VN vào ngày 18-3-2004. Trong đó có lời rao về cuộc thi này do doanh nghiệp tư nhân Núi Đôi tài trợ. Báo NLĐ viết về cuộc thi như sau.
Tại một làng chài ở Khánh Hòa, có 1 ông già 72 tuổi, nhưng có 60 năm đan thúng chai bán cho ngư dân. Với ông già này, thì "khi nào cửa biển này cạn nước thì nghề này mới thôi". Đó là lời tâm sự mộc mạc của ông Trần Quá. Năm nay 72 tuổi, ông theo nghề từ khi còn là cậu bé 12 tuổi. Vậy là đã 60 năm ông gắn bó với cái nghề truyền thống 3 đời của gia đình.
Theo báo quốc nội, hệ thống sông ngòi chảy qua các thành phố ở Việt Nam đang bị ô nhiễm nặng. Trên địa bàn tỉnh Đồng Nai, mọi chất thải của thành phố Biên Hòa đều đổ về sông Đồng Nai và đã đến lúc con sông này "lâm bệnh" vì chịu không nổi sự ô nhiễm kéo dài. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận về hiện trạng trên sông Đồng Nai qua đoạn ký sự như sau.
Chỉ 3 ngày sau khi báo chí đăng tải hình ảnh các quan chức Sài Gòn dự buổi tiệc thịt gà tại hội nghị khuyến khích tiêu thụ sản phẩm gia cầm, thì tại ngoại thành, gà và trứng gia cầm chưa kiểm dịch đã tái xuất hiện công khai tại các chợ ngoại thành. Nhiều cư dân nội thành đã đến các chợ vùng ven Sài Gòn để mua gà. Phóng viên báo SGGP viết như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.