Hôm nay,  

Đồi Núi Mất Dần

09/05/200300:00:00(Xem: 5770)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Lao Động, trên điạ bàn thành phố Nha Trang, đồi núi đã tạo nên thế đất vững chãi và nét riêng cho thành phố biển này. Nhưng, tình trạng phá núi, xây nhà chiếm đất rồi bán, mua, sang, nhượng đã và đang diễn ra từ hàng chục năm nay, làm biến dạng cảnh quan và gây nên bất an trong lòng dân chúng. Báo Lao Động viết như sau.
Nằm ở trung tâm thành phố, nơi có chùa Long Sơn và tượng đài Phật Trắng cao 21 mét, một trong những địa chỉ du lịch nổi tiếng của Nha Trang, đồi Trại Thủy được người xưa tôn là một trong tứ thú trụ trì bên cửa sông Cái nhưng giờ đây đã trở thành lãnh địa của dân ngụ cư bất hợp pháp và là điểm tập kết thường xuyên của đối tượng ghiền xì ke, ma tuý.
Phóng viên thận trọng men theo con đường mới mở, hàng trăm căn nhà ổ chuột ép vào nhau một cách lộn xộn và tạm bợ tạo thành khu dân cư đông đúc, khác biệt với phố xá sầm uất dưới chân đồi. Dân địa phương gọi đây là "xóm núi". Theo lời phó chủ tịch phường Phương Sơn tên là Phan Đình Nhân thì "xóm núi" mới hình thành từ những năm 1980, khi mà nhiều gia đình làm ăn thất bại ở các khu kinh tế mới lần lượt "hồi hương" nhưng không còn hộ khẩu và chỗ ở. Ban ngày dân "xóm núi" xuống phố làm đủ thứ nghề để kiếm sống, tối đến mới trở về lều, trại tìm chỗ ngủ. Lúc bấy giờ tình hình kinh tế nói chung rất khó khăn, chính quyền địa phương không biết phải giải quyết "hậu kinh tế mới" như thế nào nên đành làm ngơ. Lâu dần...dòng người di cư tự do từ những nơi khác đến Nha Trang ngày càng đông, quả đồi rộng gần 50 ha này không có ai tranh chấp nên rất nhiều gia đình rủ nhau ở lại đây. "Xóm núi" chen chúc...thế đất bị biến dạng vì mùa mưa năm nào cũng có cảnh sạt lở, cây đổ...nhà nọ đè sập nhà kia, thậm chí gần đây đã xảy ra chết người.

Năm 2000, khi mà UB phường tổ chức kiểm tra, yêu cầu giải tỏa thì đã có gần 300 hộ với hơn 1.000 con người cắm chốt nơi "xóm núi". Ông Bảy, một cư dân 61 tuổi đã hơn 20 năm định cư trên đồi Trại Thủy thông báo: "Nhà tui đã 3 đời sống tạm ở đây. Sau 3 lần dựng vợ, gả chồng cho con, số khẩu tăng nhanh mà nhà cửa thì chật chội nên đành tự tách hộ". Theo cách nói của ông Bảy thì tách hộ có nghĩa là lại tiếp tục đốn cây, dọn đá...khoanh thêm một chỗ để làm nhà tạm chứ thực ra dân ngụ cư làm gì hộ khẩu, hộ tịch. Chao ôi, với đà tăng dân số tự nhiên theo kiểu này thì chỉ dăm năm nữa quả đồi linh thiêng sẽ bị băm nát thành hàng ngàn mảnh.
Bạn,
Cũng theo báo Lao Động, thành phần dân cư "xóm núi" còn có nhiều người là dân gốc Nha Trang thuộc "diện giải toả", họ nhận tiền đền bù và đất tái định cư xong liền bán "trọn gói" rồi lên núi chiếm chỗ ở. Đó là chưa kể đến những thành phần xã hội khác như giang hồ gác kiếm, gái mãi dâm hết thời hoặc các băng nhóm ăn xin chuyên nghiệp. Vì vậy, khu vực này luôn là điểm nóng trong lòng thành phố Nha Trang.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sài Gòn là vùng trũng thấp, thế nên vẫn có nhiều nơi có nền thấp hơn mực nước triều cường đặc biệt là trên địa bàn quận 6, 8, Bình Thạnh, huyện Bình Chánh... thường xuyên bị ngập do triều cường. Không chỉ trong mùa mưa, mà cả trong mùa khô, cảnh ngập nước vẫn diễn ra nhiều nơi trên địa bàn thành phố. Thông tấn nhà nước VASC viết như sau.
Theo báo Thanh Niên, tại thành phố Đà Lạt, chuyện cá độ túc cầu đã trở thành chuyện hàng ngày, và trò cờ bạc này diễn ra mọi lúc, mọi nơi, thu hút đông đảo thanh niên, sinh viên. Phóng viên báo TN viết như sau.
Câu chuyện kể với bạn trong lá thư này xảy ra tại 1 xã nghèo ở tỉnh Hà Nam. Đó là xã Tiên Phong thuộc huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam. Năm 2003, tỷ lệ gia đình nghèo chiếm 21% dân số. Người dân nơi đây từ ngàn xưa sống dựa chủ yếu vào nông nghiệp và nghề trồng dâu nuôi tằm. Vài ba năm trở lại đây, lợi dụng sông Châu Giang rộng lớn bao bọc
Tại miền Tây,sau dịch cúm gà, nhiều gia đình nông dân gần như sạt nghiệp. Vì vậy, ai cũng trông chờ chính quyền CSVN địa phương công bố hết dịch để gầy dựng lại đàn gà càng sớm càng tốt. Nhưng rồi nhiều người đã ngao ngán vì đụng... bức tường thủ tục quá rắc rối, nhiêu khê với những kiểu hành dân đến bần cùng của các cơ quan chức năng.
Tại VN, một dạo dư luận rộ lên chuyện trẻ con hát nhạc người lớn hay nói nôm na là các "thần đồng" ca nhạc hát "tình ca". Hiện tượng trên trở nên bộc phát khắp nơi từ khi các CD, VCD bán nhan nhản ở mọi hang cùng ngõ hẻm với những "danh ca" Bé Châu, Duy Phước... Độc chiêu nhất là hàng loạt "lò" luyện để trở thành "thần đồng" ca nhạc ra đời.
Trong và ngoài hàng rào trên dưới 90 khu công nghiệp và khu chế xuất cả VN, công nhân vẫn lầm lũi làm việc, vẫn tích cóp từng đồng bạc lẻ mong đổi đời. Lao động cực nhọc suốt ngày ở nhà máy, họ còn chịu nhiềukhốn khổ về chuyện ăn ở như ghi nhận của báo SGGP qua đoạn ký sự như sau.
Chuyện kể với bạn trong lá thư này là chuyện của những người dân nghèo ở Cần Giờ, huyện ngoại thành của Thành phố Sài Gòn. Cuộc đời họ, quanh năm suốt tháng chỉ biết có nghêu và biển. Bất kể là trời mưa hay nắng, lúc đêm hôm hoặc giữa trưa nắng gắt, chỉ cần đợi thủy triều rút, biển cạn là họ đến với biển, đến với nghêu. Báo SGGP viết về những người sống theo con nước qua đoạn ký sự như sau.
Cắt tóc, gội đầu đã thành nghề mưu sinh của nhiều cô, đặc biệt với những cô gái trẻ ở chốn quê. Đa số họ là những cô gái, thi đại học không đỗ hoặc chỉ học đến hết cấp tiểu học, trung học cơ sở (lớp 9) rồi bỏ dở giữa chừng. Không nghề nghiệp, nghe theo lời bạn bè, họ tìm đến những tiệm tóc ở thành phố để học nghề làm đầu với chi phí tối thiểu là 2 triệu đồng/khoá học.
Quán cà phê được nhắc đến trong lá thư này là 1 quán rất đặc biệt. Chủ nhân là 1 cô gái Nhật hoạt động thiện nguyện. Nhân viên phục vụ ở đây đều là những người chậm phát triển, khuyết tật. Họ khoác áo trắng thêu hoa anh đào và đón khách trong tiếng chuông rung reng... Báo Tuổi Trẻ viết về quán này như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, cách nay khoảng 15 năm, các chương trình ca nhạc, từ sân khấu tụ điểm, nhà văn hóa đến các đoàn hát, truyền thanh, truyền hình... bỗng nhiên xôm tụ với sự xuất hiện nhiều sáng tác mới của một dàn các nhạc sĩ mới, kéo theo sự xuất hiện của một dàn nghệ sĩ mới, dần dần, trên thị trường âm nhạc có quá nhiều ca khúc tình yêu mà báo quốc nội cho rằng đó là nhạc não tình, nội dung luôn rên rỉ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.