Hôm nay,  

Nuôi Mộng Làm Mc

29/03/200300:00:00(Xem: 6091)
Bạn,
Ởû VN, dẫn chương trình chưa thực sự trở thành một nghề mà chỉ là công việc kiêm nhiệm của một người có tài ăn nói trước đám đông. Và cũng chưa có một trường lớp nào đào tạo những MC chuyên nghiệp. Vài năm gần đây, cùng với sự bùng phát của các chương trình ca nhạc, thời trang, các buổi giao lưu, nhu cầu cần người dẫn chương trình ngày càng tăng. Nhiều xướng ngôn viên, biên tập viên truyền hình, rồi ca sĩ, người mẫu, diễn viên không bỏ lỡ cơ hội chiếm lĩnh lĩnh vực còn mới mẻ và dễ nổi tiếng này. Học làm MC cũng trở thành một nhu cầu của nhiều người trẻ nuôi mộng trở thành người nổi tiếng. Báo Giáo Dục-Thời Đại viết như sau.
Ởû TP.SG, cùng với những khóa đào tạo người mẫu, ca sĩ, những khoá đào tạo MC do Nhà văn hoá Thanh niên hoặc Nhà văn hóa một số quận tổ chức cũng thi nhau mở, thu hút rất đông giới trẻ tham gia. Còn tại miền Bắc, nơi duy nhất đào tạo MC (tất nhiên dưới dạng nghiệp dư) là Cung Văn hoá Hà Nội. Đến nay, đã có hai khoá "MC nghiệp dư" tốt nghiệp. Ịiều kiện để tham gia khoá học này là những người không có khuyết tật về hình thể, giọng nói, có chiều cao từ 1.6m trở lên (với nữ); 1.7m trở lên (với nam). Tuy nhiên, không phải ai tham gia học lớp MC cũng nhằm mục đích trở thành người dẫn chương trình, có người học cho biết, để trở nên mạnh dạn, ăn nói lưu loát hơn.

Tất cả những MC nổi tiếng được nhiều người biết tới hiện nay đều chỉ coi dẫn chương trình (DCT) là một việc làm "tay trái". Tạ Bích Loan, Diễm Quỳnh, Tuấn Anh... là biên tập viên của VTV3 - Đài THVN. Người tạo nên hẳn một phong cách DCT rất "Lại Văn Sâm" giờ đã lui về với vai trò một người làm quản lý. Quỳnh Hoa là phát thanh viên của Đài PTTH HN... Những người này hoàn toàn không qua một trường lớp đào tạo nào cả mà tài dẫn chuơng trình của họ đều do trời phú, cộng với sự rèn luyện, học hỏi của bản thân. Nhưng có một đặc điểm chung là công việc chính của họ đều có liên quan đến ánh đèn sân khấu, đến truyền hình, hoặc đòi hỏi phải giao tiếp với nhiều người. Và làm MC với họ là một sự bổ trợ rất tốt cho nghề nghiệp.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp:Dù MC chưa thực sự trở thành một nghề, nhưng nhu cầu cần người DCT của xã hội thực sự là một nhu cầu không nhỏ. Một giảng viên của 1 khóa đào tạo MC cho biết , ngay trong khoá học đã có không ít công ty, đoàn nghệ thuật đến đặt vấn đề muốn lớp MC giới thiệu cho họ những người có khả năng dẫn các chương trình giao lưu, biểu diễn nghệ thuật, khai trương công ty...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Thanh Niên, tại miền Tây có chùa Mahatúp, còn gọi là chùa Mã tộc hay chùa Dơi, nằm tại phường 3, thị xã Sóc Trăng là một điểm du lịch khá nổi tiếng. Chùa có một khuôn viên rộng như bất kỳ một ngôi chùa Miên nào ở đây. Những tàn cây xanh yên bình và tĩnh mịch. Ban ngày, từng đàn dơi quạ mà mỗi con nặng cả ký treo mình lủng lẳng trên cành cao ngủ say
Theo báo quốc nội, tại Sài Gòn, có nhiều thanh niên sẵn sàng sống chung với một cô gái hay một bà quả phụ, thậm chí với cả người cùng giới để khỏi phải lo lắng cho cuộc sống vật chất. Nhưng cũng có người chấp nhận làm trai bao như một kiểu sống sành điệu. Báo Thể Thao Ngày Nay ghi nhận một số trường hợp như sau.
Theo báo Giáo Dục & Thời Đại, hiện cả VN có khoảng 20,230 trẻ em lang thang (chiếm 0,1 % tổng số trẻ em toàn VN). Một nhóm bác sĩ tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương2, Đồng Nai mới đây đã đưa ra kết quả nghiên cứu về trẻ vị thành niên lang thang kiếm sống trên đường phố. Nhóm bác sĩ này cho rằng
Theo báo quốc nội, tại miền Tây, hàng chục ngàn gia đình khu vực đồng bằng sông Cửu Long lâm vào cảnh "màn trời chiếu đất", hoặc sống trong tâm trạng "lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ" vì tình trạng sạt lở đất luôn xảy ra, nhất là khi mùa lũ đang đến. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thảm họa này tại một số địa phương như sau.
Theo SGGP, gần 2 năm trước, một sự kiện gây chấn động giới khảo cổ học Việt Nam: Đoàn khảo cổ của Viện Khảo cổ học Việt Nam đã phát giác ra một nhà sàn gỗ có niên đại khoảng 2,000 năm bị cháy thành than vùi sâu trong đất tại Khu di chỉ khảo cổ học Gò Cấm (Mậu Hòa, Duy Trung, Duy Xuyên, Quảng Nam.
Tại miền núi tỉnh Quảng Nam, sau khi các bãi vàng đóng cửa, một số thanh niên chuyên nghề đào đãi vàng về làng và mang theo mầm bệnh tHIV/AIDS. Tính mạng, sức khỏe, hạnh phúc gia đình và đời sống tình cảm của họ bỗng chốc suy sụp. Báo Thanh Niên ghi nhận như sau.
Theo báo quốc nội, tại ngoại thành HN, có làng Cót (Yên Hoà, Cầu Giấy, là "trung tâm tài chính" của thế giới linh hồn, thế giới người âm. Ở đó, dòng luân chuyển "vốn" vẫn được thực hiện hàng ngày, kẻ bán, người mua tấp nập. Các cỗ máy in tiền địa phủ vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, đặc biệt là những ngày của mùa rằm tháng bảy . Hãng thông tấn nhà nước VASC viết như sau.
Câu chuyện trong lá thư này là chuyện của những công nhân chăm sóc thú dữ tại vườn Bách Thú Hà Nội.Vất vả, nguy hiểm nhưng thu nhập của người công nhân vườn thú cũng chỉ 600-700 ngàn đồng/tháng, nhưng không có công nhân nào bỏ nghề bới tình cảm của họ gắn bó với những con thú từng gây họa cho họ. Báo Kinh Tế Đô Thị viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại Sài Gòn, Hà Nội, nhiều người đi xe gắn máy thường muốn có những biển số xe gồm những con số đẹp như bộ bài Tây. Từ nhu cầu này, dịch vụ kinh doanh biển số xe đã hình thành. Tại Hà Nội, có cả 1 dãy phố chuyên bán biển số xe giả như ghi nhận của báo Hà Nội Mới qua đoạn ký sự như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.