Hôm nay,  

Chợ Tìm Chồng

08/03/200100:00:00(Xem: 6283)
Bạn,
Theo báo Người Lao Động, tại quận 11 thành phố Sài Gòn có một khu chợ rất đặc biệt dành riêng cho các cô gái tụ tập hàng ngày để kiếm chồng Đài Loan qua trung gian của các cò dắt mối. Nằm trong khu phố lớn của cư xá Bình Thới, phường 8 của quận 11, khu chợ có cảnh tượng khác thường với những số phận bi thương. Trong bài phóng sự về sinh hoạt tại khu chợ tìm chồng, một phóng viên báo Người Lao Động đã viết như sau.

Chợ họp mỗi ngày với hàng trăm cô gái, phần lớn từ các tỉnh miền Tây, đứng ngồi nhấp nhỏm đợi những người Đài Loan mua về làm vợ. Cảnh tượng nhốn nháo đầy xót xa ấy diễn ra tại khu vực chính của chợ là đường số 6, cư xá Bình Thới và lan ra các đường số 1,3,4, 5 và 8. Hàng trăm cô gái đứng ngồi lố nhố. Người thập thò sau cánh cửa các khách sạn mini dày dặc ở đây, kẻ ngồi lề đường, quán nước, ăn hàng rong hoặc thơ thẩn tản bộ qua lại. Họ đều rất trẻ, chừng 18 đến 22 tuổi, ăn mặc tinh tươm, phấn son kỹ càng nhưng không giấu được nét quê. Ai cũng có vẻ bồn chồn chờ đợi, mặt sáng hẳn lên nhìn hút theo bất kỳ người đàn ông nào đi ngang qua. Nơi ngã ba, ngã tư, cánh xe ôm kiêm nghề cò dắt mối cũng dày dặc. Các tay thanh niên bặm trợn này luôn cầm điện thoại di động trên tay, ngồi trên xe gắn máy sẵn sàng phóng đi. Chuông điện thoại réo liên hồi. Chốc chốc một vài người trong họ dúi điện thoại vào túi quần, rồ máy chở xe hai, ba cô vọt đi. Từ nhiều hướng, liên tục có những thanh niên khác chở hai, ba cô gái khác trờ tới. Cứ thế các cô gái được chở tới chợ, rồi đưa đến một điểm nào đó cho các ông chồng Đài Loan tương lai của họ coi mặt. Cảnh tượng cứ ngược xuôi rộn ràng.

Báo này kể lại rằng, vào một buổi chiều hạ tuần tháng 2 vừa qua, phóng viên này ghé vào một quán cà phê, cũng là một điểm tập trung các cô gái chờ đưa đi coi mắt. Thật xót xa khi các gã cò dắt mối gọi các cô là hàng. Một thanh niên đeo chiếc lắc vàng to đùng, bô bô: Dạo này công an truy quét dày quá, phải đổi hàng đi, chuyển qua hàng ngồi, chứ hàng đứng dễ bị hốt lắm. Thắc mắc, phóng viên này hỏi cô gái mang cà phê. Thật bật ngờ, giọng cô không chút e thẹn: “Như em là hàng ngồi nè. Cô gái giới thiệu mình tên là Hương, quê ở Vĩnh Long.” Rồi cô giải thích: “Ở trong nhà như tụi em là hàng ngồi, mỗi đứa phải tốn 3 ngàn đồng mỗi ngày cho chủ nhà. Còn tụi ở ngoài đường là hàng đứng, khỏi tốn kém gì.”

Theo lời hai cô gái tên là Loan và Mỹ thì những tay trùm đường dây lấy chồng Đài Loan cho người về tận vùng quê, tìm đến các gia đình nghèo khó có con gái để mời mọc. Cô gái tên Mỹ kể: Tụi em lên đây chẳng tốn kém gì cả. Ăn ở son phấn chủ lo hết. Nhưng khi lấy được chồng rồi phải tính trả lại số tiền mà họ lo cho mình, cộng với tiền mai mối. Loan thêm: Tuần trước, nhỏ Thủy ở chỗ em bị buộc phải đi bán bia ôm để có tiền trả cho chủ vì nó ở lâu quá mà không lấy được chồng. Ở chợ tìm chồng có những trùm mai mối khét tiếng. Các đường dây đều có nhiều thanh niên làm nhiệm vụ cò dắt mối kiêm đưa rước gái đến chợ, chờ điện thoại hẹn rồi chở gái đi cho khách coi mặt. Từ chợ tìm chồng, các cô gái thường được đưa đến các khách sạn ở phường 8, hay đường Hòa Hảo.

Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, cư dân trong khu vực cho biết: từ lúc hàng chục khách sạn mini dành cho khách Đài Loan mọc lên ở khu vực này, tình trạng các cô gái tập trung ở đây để chờ đợi cơ hội lấy chồng đã xảy ra, nhưng rộ hẳn lên là vào cuối năm ngoái. Hàng ngày, chứng kiến cảnh chợ họp như thế, ai cũng đau lòng. Một cư dân nói: “Tui cũng có nhiều con, cháu gái, nhìn mấy cháu tìm chồng như vậy, thấy tủi nhục lắm.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nếu như học thêm từng bị ''kêu cứu'' nhiều lần thì học hè lại là nhu cầu có thực của khá nhiều phụ huynh bậc tiểu học ở TPSG. Lý do xem ra khá đơn giản: Cha mẹ muốn có một chỗ giữ con tin cậy để yên tâm đi làm. Và chính lý do này đã quyết định mục tiêu cho con đến lớp dịp hè của phụ huynh: Vui chơi là chính, phần học có chăng chỉ là ôn luyện kiến thức một cách nhẹ nhàng
Chuyện kể với bạn trong lá thư này là câu chuyện của cậu bé Nguyễn Hoàng Vân, học lớp 4/4 Trường Tiểu học Phù Đổng, Đà Nẵng. Cậu bé này vừa đoạt giải nhất khối tiểu học trong cuộc thi Tin học trẻ thành phố Đà Nẵng với nhu liệu "Kể chuyện cổ tích". Báo Thanh Niên kể như sau.
Bạn, Giải vô địch túc cầu Châu Âu (Euro) 2004 vừa khai diễn tại Bồ Đào Nha vào tối thứ Bảy vừa qua. Tại Việt Nam, sinh viên hầu hết đều "tín đồ túc cầu". Trong những ngày qua, mặc dù đang ở vào thời kỳ nước rút của kỳ thi cuối năm, cuối khoá, nhưng tại các ký túc xá, các quán cà phê, khu nhà trọ, nhiều sinh viên đã thức đêm để theo dõi trận cầu
Trong thời gian gần đây, các cơ quan chức năng CSVN tại các địa phương đã phát giác nhiều viên chức, cán bộ xài bằng giả để hợp thức hóa chức danh, thăng tiến lên chức vụ cao hơn. Trong vô vàn loại bằng giả được công luận nêu tên, báo Thanh Niên ghi ra 3 loại như sau.
Tại Việt Nam, hai tiếng "tiền nhựa" là cách gọi khác của thẻ tín dụng mà những người có tài khoản ở các Ngân hàng sử dụng. Thời gian gần đây phương thức tín dụng mới (thẻ rút tiền tự động ATM) đã thu hút đông đảo khách hàng tham gia. "Tiền nhựa" đã gõ cửa các giảng đường đại học, tạo nên cơn "sốt" xài tín dụng trong giới sinh viên. Báo Giáo Dục Thời Đại viết như sau.
Theo ghi nhận của báo Người Lao Động, tại Sài Gòn, có 1 giáo sư đại học đang là chủ nhân của bộ sưu tập hơn 180 sắc phong từ thời Gia Long, Tự Đức, Thành Thái, đặc biệt có 2 sắc phong của thời vua Quang Trung. Đó là tiến sĩ sử học Nguyễn Mạnh Hùng (Hiệu trưởng Đại học Dân lập Hồng Bàng), với bộ sưu tậo này
Vào thượng tuần tháng 7/2004, các trường đại học trên toàn VN sẽ tổ chức kỳ thi tuyển sinh viên vào năm thứ nhất niên khóa 2004-2004. Theo báo quốc nội, những tuần vừa qua, tại nhiều thành phố, hàng chục ngàn thí sinh từ các tỉnh về ôn thi cấp tốc, trong số đó có không ít thí sinh chỉ có mục đích ăn chơi . Còn việc đỗ hay không là chuyện nhỏ.
Theo dự báo của nhiều trung tâm giới thiệu việc làm ở TP SG, nhu cầu tìm người giúp việc nhà sắp tới sẽ còn tiếp tục tăng cao và yêu cầu mức lương có thể cũng cao hơn hiện nay. Báo quốc nội phân tích rằng thông thường, người làm nghề giúp việc nhà là lao động nữ ở các tỉnh miền Bắc, miền Trung và miền Tây, họ tự tìm đến các trung tâm .
Trên địa bàn tỉnh An Giang, tại Cù lao Ông Chưởng,huyện Chợ Mới, có gần 30 nhóm chuyên nghề "đội, kê kích, di dời nhà cửa" và các công trình kiến trúc. Gần 10 năm qua, họ đã di dời cả ngàn căn nhà khắp miền Tây. Cư dân địa phương gọi cù lao này là cù lao của những thần đèn. Báo Người Lao Động viết như sau.
Hiện nay ở ThưàThiên-Huế, một tình trạng nguy hiểm hơn và phổ biến hơn là việc thanh niên ở nông thôn, chính yếu là lớp trẻ ở độ tuổi 18-20, lập băng, lập nhóm suốt ngày la cà ở quán xá, ăn chơi lêu lổng. Những thanh niên này không chỉ chọc ghẹo, gây sự khách qua đường mà còn rất "anh chị" qua những hành động như


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.