Hôm nay,  

Ca Sĩ Hát Cưới

22/02/200400:00:00(Xem: 5641)
Bạn,
Theo báo quốc nội, tại SG, các ca sĩ hát cưới cũng có bầu show, cũng phải tuân theo các quy định của bầu. Về thù lao, thì ca sĩ không biết rõ giá chính thức mà nhà tổ chức đám cưới trả cho bầu, họ chỉ nhận một khoản tiền nhỏ do bầu chia lại. Báo Người Lao Động viết về hoạt động của các ca sĩ hát đám cưới tại Sài Gòn qua đoạn ký sự như sau.
Ca sĩ hát cưới phải lệ thuộc rất nhiều vào bầu show bởi các bầu này hầu như có "ký hợp đồng" với các nhà hàng, khách sạn. Thường thì bầu show nhận hợp đồng có số tiền từ 700 ngàn đồng đến 1.5 triệu đồng cho tiền âm thanh, ca sĩ, ban nhạc...Ca sĩ hát cưới chỉ nhận được một khoản nhỏ của số tiền ấy mà không biết được giá chính thức của mình là bao nhiêu.
Lọt thỏm giữa đám đông đang chăm chú vào những món ăn, thức uống cùng bao lời chúc tụng, các ca sĩ hát cưới cứ như thế lặng lẽ hát hết ca khúc của mình. Cũng như ca sĩ chuyên nghiệp, ca sĩ hát đám cưới được phân chia làm 3 loại: Hạng sang, hạng trung và hạng thường. Nếu hạng sang thường biểu diễn ở các nhà hàng, khách sạn sang trọng thì hạng trung hát ở các nhà hàng dịch vụ cưới hỏi và hạng thường ở những nơi tổ chức lễ cưới dành cho người ít tiền và thậm chí là hát cho những gia đình tổ chức tiệc cưới tại gia.

Cát-sê của ca sĩ hát cưới không nhiều, trung bình thu nhập từ 30 ngàn đồng đến 100 ngàn đồng một ngày. Ca sĩ Ngọc Minh cho biết: "Em đi hát được 4 năm rồi. Lúc đầu vất vả lắm nhưng bây giờ được nhiều bầu show biết đến nên cuộc sống khá ổn định. Mỗi tháng cũng kiếm được 3 triệu - 5 triệu đồng".
Riêng Tuấn Hải, người chuyên đi hát cưới ở quận 6 vì có gia đình làm nghề nấu ăn. "Hễ ở đâu gia đình nhận nấu đám là ba anh em tôi kiêm luôn phần hát cưới. Hát ở chỗ bình dân có hôm được vài ba chục ngàn, có hôm chỉ là bữa ăn cưới...", anh Hải cho biết.
Bạn,
Báo Người Lao Động viết tiếp: có ở trong nghề và trải qua những "tai nạn" nên nhiều ca sĩ hát cưới càng thấm thía với công việc của mình. Chị Thương Huyền, một ca sĩ có thâm niên trong nghề hát cưới giờ không còn cảm giác ấy nữa. Thế nhưng có một điều luôn làm chị khó chịu là khi đến lượt chị (cũng như hầu hết ca sĩ nữ) lên hát thì nhiều khách chạy lên sân khấu tặng tiền bo rồi ôm hôn, vuốt ve như chốn không người. Chị Huyền không giấu được sự phẫn nộ: "Nhiều lúc bực lắm muốn nghỉ hát hoặc trả tiền lại mà tát vào mặt họ nhưng nghĩ lại đó là cuộc sống của mình nên đành chịu trận..."
Ngọc Minh cũng bày tỏ nỗi lòng: "Mình biết đôi khi bầu show cũng "chặn cổ" lấy bớt tiền mà mình không dám nói vì dù sao có bầu show thì mình có nhiều chỗ hát hơn là những ca sĩ hát cưới tự do bữa có bữa không..."

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, tại Vũng Tàu, dọc theo các con đường của trung tâm thành trong phố, những hàng quán đề biển "Cơm bình dân"mà mọi người thường hay gọi bằng một cái tên khác là cơm bụi, mọc lên ngày một nhiều. Những quán cơm này đã trở thành chỗ thân quen của nhiều người, nhất là với những người sống xa gia đình. Tuy chưa thể thay thế bữa cơm gia đình, nhưng "cơm bụi" đã giúp những người bận rộn, những người xa gia đình một bữa cơm nóng sốt sau những giờ lao động mệt mỏi.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, trong cơn bão số 7 vừa qua, hầu hết các xã vùng ven biển của tỉnh Thanh Hóa đều đã bị nước biển tràn vào, gây ngập lụt cho hàng chục ngàn gia đình, hàng trăm ngàn người tại đây phải sống trong cảnh ngập lụt, thiếu thốn về lương thực, nước uống và thuốc men. Báo Tiền Phong ghi nhận tình cảnh của ngư dân tại 2 xã bị tàn phá nặng nề nhất qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo SGGP, nhiều công ty tại các khu công nghiệp ở các huyện, quận ven Thành phố Sài Gòn đang lâm vào cảnh khan hiếm lao động bởi công nhân địa phương thì chê lương thấp nên bỏ nhà máy, công ty; công nhân tỉnh lẻ thì kéo nhau về quê làm cho công ty gần nhà. Nhiều công ty vùng ven TPSG, ngoài việc chào mời công nhân bằng mức lương tăng gấp rưỡi cho những công nhân có tay nghề, còn có dịch vụ đưa đón miễn phí cho công nhân ở xa.
Theo SGGP, trước mùa mưa lũ năm nay, các tỉnh duyên hải miền Trung có hơn 50 ngàn gia đình với hàng trăm nghìn người đang đối mặt với hiểm họa sạt lở. Viện Hải dương học Nha Trang còn đưa ra một con số làm nhiều người phải giật mình: ở vùng biển miền Trung, trung bình hàng năm, diện tích bị xói lở khoảng 1,400-2,000 hecta so với khoảng 390-1,000 hecta được bồi tu.
Theo báo SGGP, tại miền Tây Nam phần, hàng ngàn gia đình nuôi dê điêu đứng vì giá dê giống sụt thảm hại từ 15 - 20 triệu đồng/con xuống 2 - 4 triệu đồng/con; còn dê thịt từ 35 ngàn - 40 ngàn đồng/kg, nay chỉ còn 20 ngàn - 25 ngàn đồng/kg... Giá càng sụt, kêu bán hổng ai mua, nên đàn dê quá lứa ngày càng nhiều, trong khi nợ ngân hàng, công lao động...
Theo báo quốc nội, tại thành phố Vũng Tàu, trên một đoạn đường dài chưa tới 500m xuất hiện vô số tụ điểm bán dụng cụ "hạn chế sinh đẻ- kế hoạch hóa gia đình". Phía sau những tấm carton dán đầy hình ảnh về "kế hoạch hóa gia đình" ấy là những dân buôn mời chào khách hàng mua sản phẩm thuốc kích dục.
Theo báo Tuổi Trẻ, vừa qua, trong một đợt kiểm tra các trường dạy ngoại ngữ trên điạ bàn TPSG, hai sở Giáo dục và Lao động xã hội đã phát giác đa số giáo viên ngoại đều không có giấy phép giảng dạy. Trong đó, không ít người chỉ là khách du lịch (tây balô) không có bằng cấp và trình độ chỉ "thường thường bậc trung".
Theo báo quốc nội, tại một bản làng của tỉnh Lạng Sơn, miền Bắc VN, có cây sấu cổ thụ tuổi thọ trên dưới nghìn năm, gốc cây to hàng chục người ôm không xuể. Cây sấu này được dân bản đặt miếu thờ và hết lòng gìn giữ với những quy ước để bảo vệ cây sấu cổ "hóa thần". Trung tuần tháng 9 vưà qua, phóng viên báo Tiền Phong đã đến bản làng này, ghi lại những câu chuyện về cây sấu này qua đoạn ký sự như sau.
Tại các trường đại học ở VN, ngày nhập trường là ngày mong đợi với niềm háo hức của tân sinh viên, nhưng cũng là nỗi lo lắng của bao vị phụ huynh nghèo với chuyện học phí. Có mặt cùng các tân sinh viên nhập trường trong những ngày vừa qua, các phóng viên báo quốc nội đã đọc được ánh mắt lo lắng hiện trên nhiều khuôn mặt. họ đang lo "xoay" đâu cho đủ tiền để đóng học phí.
Theo báo quốc nội, tại miền Tây Nam phần, lũ năm 2005 đang tràn vào khu tứ giác Long Xuyên, Đồng Tháp Mười gây nhiều khó khăn cho sinh hoạt đời sống của người dân nhưng đồng thời lũ cũng mang cá về đầy đồng, nuôi sống biết bao dân nghèo qua cơn thịnh nộ của thủy thần. Năm nào lũ sớm, cá linh có sớm; lũ càng lớn cá linh tràn về càng nhiều.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.