Hôm nay,  

Ca Sĩ Hát Cưới

22/02/200400:00:00(Xem: 5510)
Bạn,
Theo báo quốc nội, tại SG, các ca sĩ hát cưới cũng có bầu show, cũng phải tuân theo các quy định của bầu. Về thù lao, thì ca sĩ không biết rõ giá chính thức mà nhà tổ chức đám cưới trả cho bầu, họ chỉ nhận một khoản tiền nhỏ do bầu chia lại. Báo Người Lao Động viết về hoạt động của các ca sĩ hát đám cưới tại Sài Gòn qua đoạn ký sự như sau.
Ca sĩ hát cưới phải lệ thuộc rất nhiều vào bầu show bởi các bầu này hầu như có "ký hợp đồng" với các nhà hàng, khách sạn. Thường thì bầu show nhận hợp đồng có số tiền từ 700 ngàn đồng đến 1.5 triệu đồng cho tiền âm thanh, ca sĩ, ban nhạc...Ca sĩ hát cưới chỉ nhận được một khoản nhỏ của số tiền ấy mà không biết được giá chính thức của mình là bao nhiêu.
Lọt thỏm giữa đám đông đang chăm chú vào những món ăn, thức uống cùng bao lời chúc tụng, các ca sĩ hát cưới cứ như thế lặng lẽ hát hết ca khúc của mình. Cũng như ca sĩ chuyên nghiệp, ca sĩ hát đám cưới được phân chia làm 3 loại: Hạng sang, hạng trung và hạng thường. Nếu hạng sang thường biểu diễn ở các nhà hàng, khách sạn sang trọng thì hạng trung hát ở các nhà hàng dịch vụ cưới hỏi và hạng thường ở những nơi tổ chức lễ cưới dành cho người ít tiền và thậm chí là hát cho những gia đình tổ chức tiệc cưới tại gia.

Cát-sê của ca sĩ hát cưới không nhiều, trung bình thu nhập từ 30 ngàn đồng đến 100 ngàn đồng một ngày. Ca sĩ Ngọc Minh cho biết: "Em đi hát được 4 năm rồi. Lúc đầu vất vả lắm nhưng bây giờ được nhiều bầu show biết đến nên cuộc sống khá ổn định. Mỗi tháng cũng kiếm được 3 triệu - 5 triệu đồng".
Riêng Tuấn Hải, người chuyên đi hát cưới ở quận 6 vì có gia đình làm nghề nấu ăn. "Hễ ở đâu gia đình nhận nấu đám là ba anh em tôi kiêm luôn phần hát cưới. Hát ở chỗ bình dân có hôm được vài ba chục ngàn, có hôm chỉ là bữa ăn cưới...", anh Hải cho biết.
Bạn,
Báo Người Lao Động viết tiếp: có ở trong nghề và trải qua những "tai nạn" nên nhiều ca sĩ hát cưới càng thấm thía với công việc của mình. Chị Thương Huyền, một ca sĩ có thâm niên trong nghề hát cưới giờ không còn cảm giác ấy nữa. Thế nhưng có một điều luôn làm chị khó chịu là khi đến lượt chị (cũng như hầu hết ca sĩ nữ) lên hát thì nhiều khách chạy lên sân khấu tặng tiền bo rồi ôm hôn, vuốt ve như chốn không người. Chị Huyền không giấu được sự phẫn nộ: "Nhiều lúc bực lắm muốn nghỉ hát hoặc trả tiền lại mà tát vào mặt họ nhưng nghĩ lại đó là cuộc sống của mình nên đành chịu trận..."
Ngọc Minh cũng bày tỏ nỗi lòng: "Mình biết đôi khi bầu show cũng "chặn cổ" lấy bớt tiền mà mình không dám nói vì dù sao có bầu show thì mình có nhiều chỗ hát hơn là những ca sĩ hát cưới tự do bữa có bữa không..."

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngôi làng được nhắc đến trong lá thư này là 1 làng nghèo nằm "gọn lỏn" bên bờ sông, sát với bến phà Hàm Luông, ấp Thanh Sơn 1, thuộc xã Thanh Tân, Mỏ Cày, Bến Tre , được người dân nơi đây đặt cho cái tên làng lặn.
Tại miền Tây, tỉnh Bạc Liêu có 54 km bờ biển với 12 ngàn hecta bãi bồi ven biển chạy dài từ Hiệp Thành đến Gành Hào. Ngư trường Bạc Liêu được xác định có nhiều trữ lượng tôm cá, hàng năm sản lượng khai thác thủy sản trên 67 ngàn tấn. Nơi đây trực tiếp nuôi sống nhiều người mưu sinh ven biển và đội ngũ những người chưa một lần ra khơi nhưng cuộc đời của họ gắn liền với những con nước lớn, ròng
Tại miền Tây, so với các tỉnh trong khu vực đồng bằng sông Cửu Long, thì Sóc Trăng có diện tích rừng bần khá lớn với trên 3.000ha, tập trung chủ yếu ở 2 huyện Long Phú và Cù Lao Dung, dọc theo 2 bên bờ sông Hậu và trải dài đến tận cửa biển Trần Đề. Đây là một hệ sinh thái khá độc đáo vùng cửa sông rất giàu tiềm năng, đặc biệt là phòng hộ chống xói lở, gió lốc
Nếu ở Hà Nội từng có chợ phiên "cửu vạn", nơi tập trung những người tìm bán sức lao động chân tay thì tại TPSG cũng có một phiên chợ độc đáo không kém, "chợ nhạc công". Đây là nơi những con người đem tài năng rao bán từng ngày. Báo Người Lao Động viết như sau. Gần 9 giờ sáng, quán cà phê không tên (cạnh chùa Long Vĩnh) trên đường Lê Văn Sỹ, quận 3
Mùa hè đến, tại Sài Gòn, Hà Nội không chỉ dân chơi sành điệu mà dân thuộc tầng lớp trung lưu thường đến các bể bơi để giải toả "nỗi bức bối" sau mỗi ngày hè oi ả. Thời tiết mùa hè năm nay bất thường hơn, những đợt nắng nóng lên tới 38-39oC xuất hiện thường xuyên. Và bể bơi đã trở thành một giải pháp giúp người ta giải toả đi phần nào không khí ngột ngạt của mùa hè
Chuyện trong thư này xảy ra tại Dệt Long An, 1 công ty có 1,000 công nhân, trong đó, công nhân có thời gian làm việc từ 15 năm trở lên (khoảng 600 người), số còn lại có thâm niên từ 20 đến 30 năm. Một nửa cuộc đời họ gắn bó với công ty, phía sau họ phải cáng đáng 1 đến 3 thành viên trong gia đình. Nhưng đồng lương ít ỏi cuối cùng
Theo báo Tuổi Trẻ, cư dân nhiều khu vực Sài Gòn đang thiếu nước sạch dùng hàng ngày. Để xây hệ thống cung cấp nước, công ty cấp nước thành phố SG phải vay gần 1,000 tỷ đồng, đầu tư cho hệ thống cấp nước sông Sài Gòn giai đoạn 1, công suất 300,000 m3/ngày, nhưng đến nay dự án chỉ phát được 34,000 m3/ngày, nguyên nhân là hệ thống cống nước chưa hoàn tất
Theo báo quốc nội, tại thị trấn Gia Nghiã, huyện Đắc Nông, tỉnh Đắc Nông (tách từ tỉnh Darlac), có hàng chục gia đình cư dân sống xung quanh công ty tư doanh chế biến trà Jun Chow thuộc thôn Nghĩa Thanh của thị trấn này, đangphải chịu cảnh sống chung với... ruồi. Ruồi đã làm đảo lộn mọi hoạt động, sinh hoạt hàng ngày của hàng chục gia đình này.
Sài Gòn có vài trường mẫu giáo có cả nam giáo viên. Đáng nói là không ít người đã dị nghị, mỉa mai, đàn ông, con trai làm nghề giữ trẻ dứt khoát là "có vấn đề". Nhưng thực tế, các nam giáo viên đàn ông nuôi dạy trẻ cũng được các cháu mê không kém các cô. Báo Người Lao Động viết như sau.
Tuần qua, người nhà của cố thi sĩ Kim Tuấn đến Trung tâm Bản quyền - Hội Nhạc sĩ Việt Nam để nhận tiền tác quyền bài thơ Lý cây bông (trong tập thơ Thơ lý và thơ ngắn, trang 24, Nhà Xuất bản Văn nghệ TP.SG 2002) được nhạc sĩ T.Q.T phổ nhạc. Đến nơi, thân nhân cố thi sĩ Kim Tuấn té ngửa bởi "đồng tác giả" đã nhanh tay "nhận giùm". Dù đã được năn nỉ "đừng làm lớn chuyện


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.