Hôm nay,  

Bánh Chống Đói

23/04/200300:00:00(Xem: 6670)
Bạn,
Tại nhiều làng quê của một số tỉnh thuộc miền Trung Việt Nam, trong những năm bị mất mùa, thiếu gạo, các gia đình nông dân đã nghĩ ra nhiều cách để chống đói. Một trong những thực phẩm "chiến lược" để giải quyết cái đói là các loại bánh chế biến từ khoai, sắn. Năm tháng qua đi, do những biến động về tình hình kinh tế, nhiềøu dân quê phải rời bỏ làmng mạc về thành thị kiếm sống. Dù mức sống có đổi thay, nhưng trong lòng của người xa quê vẫn nhớ đến những ngày tháng cơ cực như câu chuyện dưới đây của một độc giả báo Nhân Dân nói về bánh tu hú vốn được làm để chống đói trong những ngày giáp hạt.
Bánh tu hú có vị ngọt, bùi của khoai, của lạc và của ký ức một thời. Những ngày rét tháng ba ở miền Trung, mưa dầm dề từ sáng cho đến sẩm tối. Không khí âm u cứ gây cho lòng người một cảm giác buồn buồn đến lạ. Vậy nhưng, lũ trẻ con chúng tôi thích lắm. Bởi tôi biết, những ngày đó bà ngoại tôi không ra đồng, thế nào bà cũng đồ một nồi bánh tu hú cho chúng tôi. Ngày ấy, không còn gì thú vị bằng khi được ngồi quây quần bên bà, nghe bà kể chuyện trong lúc chờ bánh chín.
Ngày xưa, còn nghèo đói, qua ngày mùa lại thiếu ăn. Gạo không có đã đành, khoai sắn cũng thiếu. Để chống đói, nông dân quê tôi sau ngày thu hoạch, khoai dỡ ra chỉ ăn một ít, còn lại thái mỏng, phơi khô để dành cho những "tháng ba ngày tám". Bánh tu hú được làm từ chính những lát khoai để dành ấy.

Làm bánh tu hú chẳng cầu kỳ. Khoai khô được xay thành bột, nhào nước và trộn với một ít lạc, có thể cho thêm một chút muối để bánh đậm đà hơn. Bánh được vắt bằng cách đắp bột vào ngón tay trỏ, dùng tay kia nắm cho đến lúc bánh thành hình. Những chiếc bánh bà tôi vắt thì to, in hình những vết chai năm tháng. Bánh chúng tôi vắt nằm cạnh, trông cứ nhỏ xíu. Ngoài bánh có in hình các ngón tay, rút ra ở giữa có một lỗ nhỏ do ngón tay trỏ để lại. Bà tôi bảo: Làm vậy, khi cho vào chõ đồ lên, bánh sẽ chín nhanh, chín đều hơn. Lũ chúng tôi lại tưởng tượng đó là miệng của những con chim tu hú và vẫn thường đưa lên miệng giả vờ thổi, làm như tu hú gọi bầy. Cho nên, bánh có tên tu hú cũng là vì vậy, dù bà tôi chỉ gọi là bánh khoai. Mặc bên ngoài trời mưa rét thế nào, chúng tôi vẫn được ấm áp bên bếp lửa, thưởng thức món bánh của những ngày mưa.
Bạn,
Độc giả nói trên viết tiếp: Bây giờ chắc chẳng còn mấy ai biết đến cái bánh "chống đói" ấy nữa, nhưng mỗi lần mưa rét, tôi lại nhớ, lại thèm được bà làm món bánh tu hú ngày xưa. Bởi không ngọt đậm nhưng cái chân chất, ngọt bùi của khoai, lạc ngấm sâu hương đất hồn quê cũng thơm thảo như tấm lòng người dân quê vậy. Trong ánh lửa bập bùng, nồi bánh bốc khói, mang hương vị của đồng quê đã thấm sâu vào trong trí nhớ mỗi đứa chúng tôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, một trong những giá trị của vịnh Hạ Long là môi trường nước trong sạch và rạn san hô dày đặc. Nhưng đó chỉ là những giá trị của cách đây 15-20 năm. Còn bây giờ, môi trường nước ở nơi đây đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, còn san hô thì đã gần như biến mất. Vừa qua, các nhà khoa học về môi trường biển đã tiến hành một
Theo báo quốc nội, trên địa bàn miền Tây Nam phần, chợ nổi Cái Răng trên sông Cần Thơ là một trong những chợ nổi lớn có tiếng ở vùng sông nước Tây Nam bộ, cùng với chợ nổi Cái Bè, Ngã Bảy, Phụng Hiệp... Ngay từ sáng sớm, hàng ngàn ghe xuồng đã lui tới tấp nập mua bán, trao đổi hàng hoá nông sản. Theo nhịp điệu sóng nước
Theo báo quốc nội, tại VN, cư dân ở một số thôn làng, thị trấn đang đối mặt với hiểm họa của ung thư. Trong khi có những "làng ung thư" ở trong tình trạng báo động với những biến chứng lạ thường mà chưa có được kết luận chính thức của các nhà khoa học, thì tại Hải Phòng lại xuất hiện thêm một "thị trấn ung thư" mới. Nhắc đến "K", ký hiệu
Duy Nam (11 tuổi) là thành viên "kỳ cựu" nhất trong nhóm gần chục trẻ lượm rác tại bến xe miền Tây (TP.SG). Từ vùng biên giới Tân Châu (tỉnh An Giang), hai bà cháu Nam dắt díu nhau lên SG khoảng ba năm nay. Thời gian đầu, bà và cháu cùng đi lượm rác. Đến khi thấy Nam có đôi chút "kinh nghiệm", bà ngoại Nam chuyển sang mua bán ve chai
Theo báo quốc nội, trước năm 1990, du khách xuyên Việt trên đường số 1, ngang qua cầu Trà Khúc tỉnh Quảng Ngãi, nhìn về hướng tây sẽ thấy từng khối đen tròn nằm dọc theo bờ bắc sông Trà. "Khối đen tròn" đó chính là bờ xe nước, hay nói gọn như người xứ Quảng là bờ xe. Trước khi có công trình thủy lợi vào năm 1990, dân Quảng
Trong số các làng nghề cổ truyền tại miền Trung, có làng điêu khắc đá Non Nước nằm bên con sông Cổ Cò trên đường từ Đà Nẵng đi Hội An có tuổi đã non 400 năm. Nghề điêu khắc đá từng vinh danh trong quá khứ, và từ ngày làn sóng du lịch tràn qua, nó đã mang lại cho người dân dưới chân năm ngọn Ngũ Hành Sơn (Đà Nẵng)
Theo báo quốc nội, vào mỗi mùa hè, các hoạt động giải trí của học sinh như đi đá bóng tròn, múa, hát, cắm trại, xem phim... tất cả đều là những khái niệm xa vời đối với trẻ em nông thôn ở Việt Nam. Đã bao nhiêu năm nay, "điệp khúc mùa hè" của các trẻ em này vẫn là bắt ốc, mò cua, chăn bò, giúp gia đình việc đồng áng và kiếm sống
Theo báo quốc nội, tính từ năm 1998 đến nay, thành phố Sài Gòn đã tiến hành giải tỏa nhiều khu cư dân để lấy đất xây dựng các công trình của hơn 700 dự án, làm ảnh hưởng đến hơn 102 ngàn 900 gia đình cư dân. Trong số này, có 17 ngàn 178 gia đình yêu cầu được bố trí tái định cư, nhưng thành phố mới bố trí được hơn 8 ngàn
Theo báo Tuổi Trẻ, thời gian gần đây, nhiều công trình giao thông mới xây dựng ở thành phố Sài Gòn đã bị lún. Trong khi tiến hành tu sửa, ngành giao thông công chánh đã cho treo tấm bảng "đường lún" hay "đường chờ lún" để báo động cho xe cộ qua lại giảm tốc độ. Hiện trạng này không chỉ xảy ra ở TP.SG, mà hiện nay cả VN
Có cặp vợ chồng lấy nhau đã gần mười năm mà không sinh được mụn con nào. Thế là họ cất công vào tận Sài Gòn, tìm một người phụ nữ khỏe mạnh để "thuê" bà ta sinh cho đứa con. Sau cái đêm định mệnh ấy, người đàn bà đẻ thuê có mang. Suốt quá trình mang thai, bà ta được cặp vợ chồng hiếm muộn chăm sóc 24/24 giờ đề phòng bà


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.