Hôm nay,  

‘loạn’ Đồng Phục

12/05/200300:00:00(Xem: 6058)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo quốc nội, thời gian gần đây, sSau làn sóng "đồng phục" theo quy định của nhiều trường phổ thông, giờ đây, nhiều học sinh các trường trung học tại Sài Gòn, Hà Nội lại "tự nguyện" sáng tạo ra các loại "lớp phục", "nhóm phục" độc đáo. Nhưng phía sau trào lưu tự phát này cũng còn nhiều chuyện đáng nói. Trình bày hiện trạng này, báùo quốc nội viết như sau.
Đây không phải là đồng phục theo quy định của nhà trường mà là "đồng phục" do các em tự làm, chủ yếu là học sinh năm cuối cấp. Thuý H, một nữ sinh lớp 12 trường trung học phổ thông Hàn Thuyên tâm sự: "Chúng em muốn có một màu áo kỷ niệm ở năm cuối cấp trước khi giã biệt tuổi học trò." Nhưng không phải tất cả đều bắt nguồn từ lý do chính đáng đó. Một lần trong một công viên , phóng viên bắt gặp một nhóm học sinh nam với bộ đồ trắng mang những hình thù khá "màu mè". Khi được hỏi thì một em trả lời: "Đây là bộ đồ nói lên "thương hiệu" của nhóm "ngũ quái" chúng em. Tinh thần chung là chơi hết mình, sành điệu và phải... khác người". Muốn có "nhóm phục" bây giờ chẳng có gì khó. Giá một cái áo sơ-mi khá rẻ, chỉ vài chục tới 100 ngàn đồng. Khâu in chữ, in lô-gô lên áo giờ cũng rất nhanh chóng và đơn giản do có công nghệ vi tính giúp sức; giá in cũng chỉ tốn vài nghìn đến vài chục tuỳ theo số lượng áo.

Có 1001 lý do ra đời của một kiểu áo. Để làm kỷ niệm cho một lớp: đồng phục. Một nhóm nữ sinh yêu thơ: đồng phục. Một nhóm fan của Đ.T hay N.P.H: đồng phục. Ngay cả một nhóm học sinh cá biệt cũng có đồng phục với lô-gô là những dòng "tự bạch" riêng! Có khi một lớp, một nhóm mà có nhiều "lễ phục" khác nhau: áo đi học, áo đi dạo phố, áo đi xem ca nhạc!
Có khi phía sau lưng áo là một dòng chữ gửi gắm nỗi niềm và tình cảm thầy trò, trường lớp như: "kỷ niệm tuổi học trò", "công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy", "còn mãi trong tôi thuở học trò"... Nhưng cũng có nhiều kiểu "không thể chấp nhận được. Để thể hiện "cá tính", nhiều học trò không ngần ngại đưa lên áo của mình những biểu tượng như "mũi tên xuyên qua trái tim rỉ máu", "đầu lâu xương chéo", thậm chí cả hình "Bin La đen", biểu tượng dã thú: đại bàng, hổ, sư tử... mang đầy màu sắc xã hội đen.
Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, một số nhóm học sinh lại sính dùng tiếng Anh trên áo với những cụm từ luôn đi trước tuổi như: The bitter of love (Vị đắng tình yêu), I love you more than I can say (Anh yêu em hơn những gì anh nói). Nhiều nữ sinh cá tính mạnh còn mang những dòng chữ như: Kiss me, Look at me... ngay giữa ngực áo. Báo quốc nội phân tích rằng những kiểu cách thái quá như trên vô hình chung đã làm mất đi sự hồn nhiên, lãng mạn và nét đẹp trong sáng trong màu áo học trò.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Thanh Niên, tại miền Tây có chùa Mahatúp, còn gọi là chùa Mã tộc hay chùa Dơi, nằm tại phường 3, thị xã Sóc Trăng là một điểm du lịch khá nổi tiếng. Chùa có một khuôn viên rộng như bất kỳ một ngôi chùa Miên nào ở đây. Những tàn cây xanh yên bình và tĩnh mịch. Ban ngày, từng đàn dơi quạ mà mỗi con nặng cả ký treo mình lủng lẳng trên cành cao ngủ say
Theo báo quốc nội, tại Sài Gòn, có nhiều thanh niên sẵn sàng sống chung với một cô gái hay một bà quả phụ, thậm chí với cả người cùng giới để khỏi phải lo lắng cho cuộc sống vật chất. Nhưng cũng có người chấp nhận làm trai bao như một kiểu sống sành điệu. Báo Thể Thao Ngày Nay ghi nhận một số trường hợp như sau.
Theo báo Giáo Dục & Thời Đại, hiện cả VN có khoảng 20,230 trẻ em lang thang (chiếm 0,1 % tổng số trẻ em toàn VN). Một nhóm bác sĩ tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương2, Đồng Nai mới đây đã đưa ra kết quả nghiên cứu về trẻ vị thành niên lang thang kiếm sống trên đường phố. Nhóm bác sĩ này cho rằng
Theo báo quốc nội, tại miền Tây, hàng chục ngàn gia đình khu vực đồng bằng sông Cửu Long lâm vào cảnh "màn trời chiếu đất", hoặc sống trong tâm trạng "lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ" vì tình trạng sạt lở đất luôn xảy ra, nhất là khi mùa lũ đang đến. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thảm họa này tại một số địa phương như sau.
Theo SGGP, gần 2 năm trước, một sự kiện gây chấn động giới khảo cổ học Việt Nam: Đoàn khảo cổ của Viện Khảo cổ học Việt Nam đã phát giác ra một nhà sàn gỗ có niên đại khoảng 2,000 năm bị cháy thành than vùi sâu trong đất tại Khu di chỉ khảo cổ học Gò Cấm (Mậu Hòa, Duy Trung, Duy Xuyên, Quảng Nam.
Tại miền núi tỉnh Quảng Nam, sau khi các bãi vàng đóng cửa, một số thanh niên chuyên nghề đào đãi vàng về làng và mang theo mầm bệnh tHIV/AIDS. Tính mạng, sức khỏe, hạnh phúc gia đình và đời sống tình cảm của họ bỗng chốc suy sụp. Báo Thanh Niên ghi nhận như sau.
Theo báo quốc nội, tại ngoại thành HN, có làng Cót (Yên Hoà, Cầu Giấy, là "trung tâm tài chính" của thế giới linh hồn, thế giới người âm. Ở đó, dòng luân chuyển "vốn" vẫn được thực hiện hàng ngày, kẻ bán, người mua tấp nập. Các cỗ máy in tiền địa phủ vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, đặc biệt là những ngày của mùa rằm tháng bảy . Hãng thông tấn nhà nước VASC viết như sau.
Câu chuyện trong lá thư này là chuyện của những công nhân chăm sóc thú dữ tại vườn Bách Thú Hà Nội.Vất vả, nguy hiểm nhưng thu nhập của người công nhân vườn thú cũng chỉ 600-700 ngàn đồng/tháng, nhưng không có công nhân nào bỏ nghề bới tình cảm của họ gắn bó với những con thú từng gây họa cho họ. Báo Kinh Tế Đô Thị viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại Sài Gòn, Hà Nội, nhiều người đi xe gắn máy thường muốn có những biển số xe gồm những con số đẹp như bộ bài Tây. Từ nhu cầu này, dịch vụ kinh doanh biển số xe đã hình thành. Tại Hà Nội, có cả 1 dãy phố chuyên bán biển số xe giả như ghi nhận của báo Hà Nội Mới qua đoạn ký sự như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.