Hôm nay,  

Không Muốn Làm Thợ

29/11/199900:00:00(Xem: 6610)
Bạn,
Theo nguồn tin từ Bộ Giáo Dục Đào Tạo được nhiều báo đăng tải, hiện toàn Việt Nam khoảng 38 triệu lao động thế nhưng chỉ có 17.8% là đã qua các lớp đào tạo chuyên nghiệp. Riêng trong số 2.5 triệu công nhân chuyên nghiệp thuộc tất cả các ngành, nghề vẻn vẹn có 4 ngàn người là thợ có tay nghề giỏi mà thôi. Điều đáng nói là trong khi quy mô và loại hình đào tạo đại học bung ra, thì hệ thống các trường đào tạo nghề ngày càng teo tóp và hiện chỉ còn 138 trường, giảm 222 trường so với năm 1987. Số lượng học sinh học nghề trước đây là 250 ngàn người mỗi năm đến năm 1999 giảm xuống chỉ còn 96 ngàn học sinh, nguyên nhân chính là các bậc phụ huynh chỉ muốn con mình làm thầy chứ không thích làm thợ, kể cả các gia đình nghèo. Tại một cuộc hội thảo về đào tạo công nhân được tổ chức mới đây, một số giới chức về dạy nghề đã lên tiếng báo động về hiện trạng này và báo trong nước đã ghi lại như sau.

Ông Nguyễn Phôn - Hiệu trưởng Trường Công nhân Kỹ thuật xây dựng Đà Nẵng - cho rằng: Tâm lý phổ biến hiện nay trong xã hội (nhất là với các bậc phụ huynh) là thanh niên phải có bằng đại học mới có cơ may kiếm được công ăn việc làm. Quan niệm chỉ những người kém cỏi, hoặc bất đắc dĩ mới phải làm thợ, đã dẫn đến thực trạng thừa thầy, thiếu thợ. Đây là một vấn đề rất đáng báo động. Còn trong tham luận của mình, ông Nguyễn Đăng Thanh - Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Dạy nghề lại thẳng thắn thừa nhận: Hoạch định chiến lược phát triển nguồn nhân lực là cả một hệ thống gồm nhiều bộ nhưng việc đào tạo công nhân kỹ thuật, nhân viên nghiệp vụ vẫn bị coi nhẹ, trong khi nhà nước chỉ chú ý đến đào tạo bậc đại học, cao đẳng và trên đại học.

Năm 1999, kế hoạch đào tạo đại học vượt 150% trong khi kế hoạch đào tạo công nhân (CN) quá thấp, dẫn đến sự mất cân đối nghiêm trọng giữa tỷ lệ đào tạo đại học và CN kỹ thuật: Đại học 1; Trung học 1,6; CN 2,65 (ở các nước trong khu vực tỷ lệ này là 1:4:10). Trong khi một chiến lược phát triển đào tạo nghề lâu dài của chính phủ chưa có, thì những chỉ tiêu kế hoạch đào tạo nghề đến năm 2000 lại nặng về mong muốn, chưa có giải pháp khả thi để đảm bảo thực hiện nên thực tế chỉ là kế hoạch trên... giấy. Ngoài nguyên nhân dẫn đến tình trạng thừa thầy, thiếu thợ do chính sách của nhà nước chưa phù hợp, các tham luận tại hội thảo còn tập trung phản ánh những hạn chế, yếu kém và sự bất cập ngay trong chính hệ thống các trường đào tạo nghề. Ông Ngô Xuân Độ - Hiệu trưởng Trường Cao đẳng Công nghiệp Hà Nội - nói: Thực trạng chung trong các trường đào tạo nghề hiện vẫn là dạy cho người học cái mà mình có chứ chưa dạy cái mà thị trường lao động cần. Mối quan tâm hàng đầu của công nhân học nghề là sau khi học xong phải tìm được việc làm. Vì vậy, nếu trường dạy nghề mà tập trung đào tạo những nghề mà thị trường cần, được thừa nhận về chất lượng đào tạo thì trường đó mới có thể sống được trong cơ chế thị trường.

Bạn,
Cũng theo ghi nhận trên, về mặt thực tế, do các trường đào tạo nghề thiếu kinh phí nên trang thiết bị dạy học vừa thiếu, vừa lạc hậu, không theo kịp với kỹ thuật sản xuất ngày càng hiện đại. Thống kê cho biết có tới 82% số trường thiết bị quá lạc hậu; 40% thiết bị dạy nghề chỉ là biểu đồ, tranh ảnh; 50% thư viện trường có dưới 50 đầu sách mà thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là nhập hộ khẩu Sài Gòn sẽ có tiêu chuẩn cụ thể hơn, và điều kiện dễ hơn. Báo Tuổi Trẻ kể: Thống nhất tiêu chuẩn về diện tích nhà ở bình quân tối thiểu để đăng ký hộ khẩu thường trú vào nhà do mượn, thuê, ở nhờ trên địa bàn TP.SG là 20m2/người.
Nói ngọng, nói ngọng, nói ngọng... là chuyện có thể sửa được. Vì đó là thói quen tập nhiễm ở địa phương, khi trẻ em lớn lên và học nói theo người lớn. Vấn đề là, phải sửa ngay từ thời rất nhỏ...
Những người có tài một chút thường ngó cao hơn chỗ họ đứng… và đôi khi ngó cao, lại dễ té.
Báo Gia Đình Mới kể chuyện Bắc Giang: Đại diện Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang cho biết, nhóm trẻ Vân Vũ 2 đã ngừng hoạt động do chưa được cấp phép, giáo viên liên quan đến sự việc cũng tạm nghỉ việc.
Câu chuyện xảy ra ở Đà Nẵng... Chính quyền đòi một ngôi chùa phải di tản... Bản tin RFA ghi nhận về chuyện “Dẹp chùa An Cư: Mục đích chính để triệt hạ cơ sở của Giáo hội Việt Nam Thống Nhất”...
Thành phố Hội An quá tải... Đông vô số kể... Chật chội kể gì... Báo Dân Trí kể: TP Hội An hiện có 92 ngàn dân nhưng mỗi năm đón trên 4 triệu du khách trong và ngoài nước. Du khách ngày càng đông nhưng hạ tầng đô thị, cơ sở đón tiếp, dịch vụ cho du khách… chưa phát triển tương xứng nên đô thị cổ Hội An trở nên quá tải…
Vậy là Việt Nam sẽ gia nhập thêm một hiệp ước thương mại... Báo Dân Việt kể: Theo báo cáo thuyết minh của Chính phủ, 11 nước tham gia CPTPP có quy mô dân số 502,2 triệu người, chiếm 6,7% dân số thế giới, quy mô GDP chiếm 13,5% GDP toàn cầu, tổng kim ngạch thương mại 10.000 tỷ USD.
Vậy là Trịnh Xuân Thanh sẽ về Đức? Các quan tham nhũng sẽ có những cách hạ cánh ở hải ngoại? Nguyễn Phú Trọng trở thành trò hề quốc tế? Vậy là, tốn biết bao nhiêu là công sức, tiền bạc, tai tiếng... trong khi đó, khi Trịnh Xuân Thanh về Đức, sẽ viết tiểu thuyết bán cho các nhà xuất bản Đức và hốt bộn bạc...
Giáo viên dưới chuẩn phải đào tạo lại... nghĩa là tốn tiền, tốn thì giờ, tốn công sức... nhất là khi phải đào tạo lại tới 80.000 giáo viên.
Câu chuyện nữ sinh viên sư phạm khi bán dâm bốn lần mới bị đuổi cho thấy điều lạ: tại sao các đại học khác không có quy định như thế? Có phải nữ sinh viên ngành y, ngành dược, ngành du lịch... không cần quy định như thế? Hay phải chăng, các quan chức giáo dục muốn đùa giỡn?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.