Hôm nay,  

60 Năm Bán Chè

21/03/200600:00:00(Xem: 6923)
Bạn,

Theo báo quốc nội, người sành ăn đến phố cổ Hội An, tỉnh Quảng Nam, không chỉ thưởng thức cao lầu, cơm gà, hến trộn, bánh vạc, bánh ít lá gai... mà còn tìm ăn một chén mè đen mà tiếng Quảng Đông của Trung Hoa) gọi là "chí mà phủ", một món chè đen mịn, sền sệt, thơm phức, không chỉ là vì hương vị lạ, đặc biệt của nó, mà còn tìm thấy nét cổ kính của phố cổ qua món ăn và con người.. Cũng tại phố cổ này, có một ông lão 92 tuổi, 60 năm quẩy gánh chè mè đen.. Cũng chừng ấy năm, tiếng rao của ông đã ăn sâu vào tâm thức người Hội An, hình ảnh của ông cùng món chè mè đen đặc biệt nay đã trở thành một phần hồn phố cổ. Báo Người Lao Động ghi nhận về ông lão này qua đoạn ký sự như sau.

"Chí mà phủ", "chí mà phủ...!" Dù mưa hay nắng, tiếng rao ấy đều đặn vang lên lúc 6 giờ sáng mỗi ngày. Bắt đầu từ con hẻm nhỏ trên đường Phan Châu Trinh (Hội An), gánh chí mà phủ của lão ông Ngô Thiếu rong ruổi khắp phố cổ rồi dừng lại ở một góc yên tĩnh trên đường Nguyễn Trường Tộ. Đây là gánh chí mà phủ "thâm niên" nhất, duy nhất còn sót lại trên phố Hội. Theo cắt nghĩa của ông Ngô Thiếu, chí mà phủ là tiếng Quảng Đông (Trung Quốc), có nghĩa là chè mè đen. Đơn giản như vậy, nhưng ít có ai biết được câu chuyện về gánh hàng rong đã 60 tuổi của ông. Theo chân những lưu dân người Hoa đến Hội An làm ăn vào những năm đầu thế kỷ 20, ông Thiếu từng đi làm công cho một gia đình người Hoa ở đây và học lóm được "bí quyết" nấu chí mà phủ. Bước qua tuổi 30 thì lấy vợ - một thôn nữ người Điện Bàn - Quảng Nam. Vợ chồng lam lũ suốt ngày chẳng đủ cái ăn. Trong một đêm vắt tay lên trán, ông Thiếu bất ngờ reo lên sung sướng trước sự ngỡ ngàng của vợ. Sáng mai, ông lật đật xuống chợ mua đường bát, mè đen, rau má, lá mơ, thục địa... về chế biến rồi cho vào nồi nấu chín. Gánh chí mà phủ của ông ra đời từ đó, nuôi sống cả gia đình. Bốn người con ông ăn học thành tài cũng từ gánh chí mà phủ ấy.

Phóng viên tròn xoe mắt khi biết ông Ngô Thiếu nay đã qua tuổi 92, tuổi mà với rất nhiều người phải nhờ đến cháu con đút cơm đút cháo, còn ông mỗi ngày vẫn đều đặn trên vai gánh chí mà phủ. "Tuổi già rồi, cũng có của ăn của để rồi, sao ông không nghỉ cho khỏe"", phóng viên hỏi. Ông Thiếu ném về phía tôi cái nhìn khó chịu: "Ai nói tôi già" Già mà thức dậy lúc 4 giờ sáng, nấu chè rồi đi bán rong tới 2 giờ chiều à" Tôi bán chí mà phủ được... 60 năm rồi đó. Lão mà nghỉ thì người Hội An biết mua chè này ở đâu"!" Ừ nhỉ, 60 năm, chiếc đòn gánh giờ đã mòn nhẵn và đôi thùng thiếc đựng chè đã xỉn đen tự bao giờ, ám khói, ám cả màu thời gian.

Bạn,

Cũng theo báo NLĐ, nơi ông Thiếu đặt gánh chè, khách mua lúc nào cũng đông. Chí mà phủ của ông nay đã trở thành món ăn mỗi sáng của người Hội An, đặc biệt là trẻ em. Mỗi ngày, ông Thiếu bán được hơn 100 chén (hoặc bịch), mỗi chén/bịch 1 ngàn đồng Hình ảnh một ông lão đội nón rộng vành, giọng lơ lớ "chí mà phủ"... đã trở nên thân thuộc lắm rồi. Một ngày vắng ông trên phố, người Hội An cảm thấy như thiếu một thứ gì.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện xảy ra tại Ngân hàng máu của Bệnh viện Đa khoa Đồng Nai, và Bệnh viện Truyền máu SG. Tại đây, luôn có người bán máu để có tiền sống lang bạt, đi du lịch. Đó là những người cũng có gia đình, nhưng do "thân xác con trai nhưng tâm hồn con gái", thích bỏ nhà đi bụi. "Tài sản" của họ là máu. Ghi nhận của báo Sức Khỏe-Đời Sống như sau.
“Gặp một nạn nhân bị lừa đảo đưa đi Malaysia: Bị bắt, bị giam cầm và... không một xu dính túi.” Đó là nhan đề một bài trên báo Lao Động, kể về hoàn cảnh một thanh niên VN đi “lao động xuất khẩu ở Mã Lai, và rồi bây giờ vêà lại. Chuyện do ký giả Xuân Quang của báo này ghi như sau.
''Đầu nậu kế toán'' chui, đó là cách gọi của dân trong nghề chỉ người kinh doanh dịch vụ kế toán ''chui''. Những người kiếm sống bằng dịch vụ này thường là các kế toán viên có nhiều kinh nghiệm, kể cả kinh nghiệm "lách" các khoản thuế. Khách hàng của họ là các doanh nghiệp tư nhân nhỏ, các cửa hàng đại lý. Báo Pháp Luậr TPSG viết về các đầu nận này như sau.
Đây là chuyện của dân nghèo sống bằng nghề bán thịt cóc. Họ trong 1 làng mà đến 90% mưu sinh bằng nghề bán thịt "cậu ông trời" Báo Thanh Niên viết về 1 thanh niên 25 tuổi, nhưng đã có 10 năm trong nghề qua đọan ký sự như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, mặc dù đến tháng 7/2004, các trường đại học tại VN mới tổ chức kỳ thi tuyển sinh viên vào năm thứ nhất cho niên khóa 2004-2005, nhưng từ đầu năm, các trung tâm luyện thi Đại học đã vận hành hết công suất để thu hút học sinh. Một trong những chiêu để thu tiền học sinh là dịch vụ tổ chức thi thử, dựa theo tuyển tập đề thi mẫu của Bộ Giáo Dục-Đào Tạo CSVN. Phóng viên TNVN đã viết về dịch vụ này tại HN qua đọan ký sự như sau.
Theo báo Người Lao Động, giới văn nghệ trong nước đang bàn tàn xôn xao về một cuộc thi có tên là "Cô Gái Vàng-Tìm Người Giống ca sĩ Mỹ Tâm".Giải nhất 100 triệu đồng cho một phiên bản giống nhất. Báo NLĐ cho biết dư luận chỉ thật sự bắt đầu bùng nổ khi chuyên san Người nổi tiếng - viết tắt là N2T, số ra mắt của tạp chí Điện Ảnh Ngày Nay (thuộc Viện Phim Việt Nam, Bộ Văn hóa-Thông tin) phát hành chính thức trên cả VN vào ngày 18-3-2004. Trong đó có lời rao về cuộc thi này do doanh nghiệp tư nhân Núi Đôi tài trợ. Báo NLĐ viết về cuộc thi như sau.
Tại một làng chài ở Khánh Hòa, có 1 ông già 72 tuổi, nhưng có 60 năm đan thúng chai bán cho ngư dân. Với ông già này, thì "khi nào cửa biển này cạn nước thì nghề này mới thôi". Đó là lời tâm sự mộc mạc của ông Trần Quá. Năm nay 72 tuổi, ông theo nghề từ khi còn là cậu bé 12 tuổi. Vậy là đã 60 năm ông gắn bó với cái nghề truyền thống 3 đời của gia đình.
Theo báo quốc nội, hệ thống sông ngòi chảy qua các thành phố ở Việt Nam đang bị ô nhiễm nặng. Trên địa bàn tỉnh Đồng Nai, mọi chất thải của thành phố Biên Hòa đều đổ về sông Đồng Nai và đã đến lúc con sông này "lâm bệnh" vì chịu không nổi sự ô nhiễm kéo dài. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận về hiện trạng trên sông Đồng Nai qua đoạn ký sự như sau.
Chỉ 3 ngày sau khi báo chí đăng tải hình ảnh các quan chức Sài Gòn dự buổi tiệc thịt gà tại hội nghị khuyến khích tiêu thụ sản phẩm gia cầm, thì tại ngoại thành, gà và trứng gia cầm chưa kiểm dịch đã tái xuất hiện công khai tại các chợ ngoại thành. Nhiều cư dân nội thành đã đến các chợ vùng ven Sài Gòn để mua gà. Phóng viên báo SGGP viết như sau.
Oshin là một danh từ mới khai sinh mấy năm nay, để chỉ các người giúp việc nhà, thời trước ta gọi là người ở, người làm, một việc mà thời phong kiến ông bà mình gọi là "gia nhân." Có một ngôi "chợ oshin" đã khai sinh và hoạt động tấp nập ở Sài Gòn, và được báo Người Lao Động ghi nhận về ngôi chợ dị thường này như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.