Hôm nay,  

60 Năm Bán Chè

21/03/200600:00:00(Xem: 6898)
Bạn,

Theo báo quốc nội, người sành ăn đến phố cổ Hội An, tỉnh Quảng Nam, không chỉ thưởng thức cao lầu, cơm gà, hến trộn, bánh vạc, bánh ít lá gai... mà còn tìm ăn một chén mè đen mà tiếng Quảng Đông của Trung Hoa) gọi là "chí mà phủ", một món chè đen mịn, sền sệt, thơm phức, không chỉ là vì hương vị lạ, đặc biệt của nó, mà còn tìm thấy nét cổ kính của phố cổ qua món ăn và con người.. Cũng tại phố cổ này, có một ông lão 92 tuổi, 60 năm quẩy gánh chè mè đen.. Cũng chừng ấy năm, tiếng rao của ông đã ăn sâu vào tâm thức người Hội An, hình ảnh của ông cùng món chè mè đen đặc biệt nay đã trở thành một phần hồn phố cổ. Báo Người Lao Động ghi nhận về ông lão này qua đoạn ký sự như sau.

"Chí mà phủ", "chí mà phủ...!" Dù mưa hay nắng, tiếng rao ấy đều đặn vang lên lúc 6 giờ sáng mỗi ngày. Bắt đầu từ con hẻm nhỏ trên đường Phan Châu Trinh (Hội An), gánh chí mà phủ của lão ông Ngô Thiếu rong ruổi khắp phố cổ rồi dừng lại ở một góc yên tĩnh trên đường Nguyễn Trường Tộ. Đây là gánh chí mà phủ "thâm niên" nhất, duy nhất còn sót lại trên phố Hội. Theo cắt nghĩa của ông Ngô Thiếu, chí mà phủ là tiếng Quảng Đông (Trung Quốc), có nghĩa là chè mè đen. Đơn giản như vậy, nhưng ít có ai biết được câu chuyện về gánh hàng rong đã 60 tuổi của ông. Theo chân những lưu dân người Hoa đến Hội An làm ăn vào những năm đầu thế kỷ 20, ông Thiếu từng đi làm công cho một gia đình người Hoa ở đây và học lóm được "bí quyết" nấu chí mà phủ. Bước qua tuổi 30 thì lấy vợ - một thôn nữ người Điện Bàn - Quảng Nam. Vợ chồng lam lũ suốt ngày chẳng đủ cái ăn. Trong một đêm vắt tay lên trán, ông Thiếu bất ngờ reo lên sung sướng trước sự ngỡ ngàng của vợ. Sáng mai, ông lật đật xuống chợ mua đường bát, mè đen, rau má, lá mơ, thục địa... về chế biến rồi cho vào nồi nấu chín. Gánh chí mà phủ của ông ra đời từ đó, nuôi sống cả gia đình. Bốn người con ông ăn học thành tài cũng từ gánh chí mà phủ ấy.

Phóng viên tròn xoe mắt khi biết ông Ngô Thiếu nay đã qua tuổi 92, tuổi mà với rất nhiều người phải nhờ đến cháu con đút cơm đút cháo, còn ông mỗi ngày vẫn đều đặn trên vai gánh chí mà phủ. "Tuổi già rồi, cũng có của ăn của để rồi, sao ông không nghỉ cho khỏe"", phóng viên hỏi. Ông Thiếu ném về phía tôi cái nhìn khó chịu: "Ai nói tôi già" Già mà thức dậy lúc 4 giờ sáng, nấu chè rồi đi bán rong tới 2 giờ chiều à" Tôi bán chí mà phủ được... 60 năm rồi đó. Lão mà nghỉ thì người Hội An biết mua chè này ở đâu"!" Ừ nhỉ, 60 năm, chiếc đòn gánh giờ đã mòn nhẵn và đôi thùng thiếc đựng chè đã xỉn đen tự bao giờ, ám khói, ám cả màu thời gian.

Bạn,

Cũng theo báo NLĐ, nơi ông Thiếu đặt gánh chè, khách mua lúc nào cũng đông. Chí mà phủ của ông nay đã trở thành món ăn mỗi sáng của người Hội An, đặc biệt là trẻ em. Mỗi ngày, ông Thiếu bán được hơn 100 chén (hoặc bịch), mỗi chén/bịch 1 ngàn đồng Hình ảnh một ông lão đội nón rộng vành, giọng lơ lớ "chí mà phủ"... đã trở nên thân thuộc lắm rồi. Một ngày vắng ông trên phố, người Hội An cảm thấy như thiếu một thứ gì.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là chữ nghĩa có vấn đề... Thực tế, không rõ nghiêm trọng tới mức nào, nhưng thấy rõ là Báo Văn Nghệ Công An nâng lên tầng nghiêm trọng, để gọi là chơi một màn quy chụp hàng loạt để viết: “một số “văn tài” của Việt Nam đã và đang làm ngược, biến mọi giá trị thành rác thải văn hóa độc hại...”
Đầu tư Mỹ sẽ bỏ chạy khỏi Việt Nam để rút về Hoa Kỳ, nhằm hưởng lợi luật thuế mới? Đó là nỗi lo mới cho kinh tế VN, nếu các công ty Mỹ theo lời kêu gọi của TT Trump rút tiền về Mỹ mở hãng xưởng trên đất Mỹ, thay vì bơm ra ngoài...
Có khi xin lỗi cũng là một cách hạ nhục... Như trường hợp công an Phú Quốc muốn người bị bêu tên mua, bán dâm xuất hiện trở lại để được xin lỗi...
Tại sao công an bêu tên người mua dâm và bán dâm? Luật pháp Việt Nam có hình phạt như thế không? Hay chỉ tối đa là phạt hành chánh, tức là phạt tiền? Tại sao một cựu quan chức đã từng nói rằng nếu không có kỹ nghệ tình dục, ngành du lịch Đà Nẵng và Sâm Sơn sẽ thê thảm... vì biển của mình đâu có chắc là bằng biển Thái Lan, nhưng vì nhan sắc mới là một trong các yếu của các đội kiều nữ U-23...
Hóa ra, ăn trứng vịt lộn cũng cần có nghệ thuật. Dân VN ăn quen rồi, nên không biết đó là nghệ thuật. Nhưng ngoại kiều thì, sơ xuât nuốt trứng, mới biết là ăn cũng cần học.
Việt Nam có thể rơi vào bẫy nợ của chính phủ Trung Quốc? Nghĩa là, sẽ có cơ nguy các thế hệ tương lai sẽ è cổ ra trả nợ do các lãnh đạo hiện nay vô tư vay? Đó là viễn aảh đáng sợ, nếu nhìn thấy gương trước mắt ở một sô quôc gia...
Bạn còn nhớ cuốn tiểu thuyết Bắc Trẻ Đồng Xanh? Tác giả là Jerome David "J.D." Salinger bản dịch Việt là Ni sư Thích Nữ Trí Hải...
Có vẻ như ông thầy Anh văn lỡ lời khó trụ lại Việt Nam... bất kể rằng chính phủ Hà Nội nói là không có ý trục xuất ông Thầy này. Chỉ vì lỡ lời xúc phạm Tướng Võ Nguyên Giáp, ông Tây Dan Hauer đang hứng mưa đá khắp trời...
Lộ đề thi hình như là chuyện thường gặp... Mấy hôm trước, lộ đề thi ở Nha Trang, bây giờ ở Đắk Lắk... Hôm trước nghe nói Vũ Nhôm lộ bí mật, không rõ là bí mật gì. Nhưng chuyện ông thầy dạy tiếng Anh đụng chạm tướng Võ Nguyên Giáp, thì đây lại là cấm kỵ khác. Trên mức cấm kỵ, như hồ sơ tình ái của ông Hồ, hiển nhiên là bí mật quốc gia rồi... Có ai mang họ Hồ nối dõi cụ Hồ Sĩ Tạo đâu, chưa thấy minh danh, nhưng hẳn có nhiều.
Vậy là quân lực Mỹ kết thân với quân lực Việt Nam... và như một hình thức bày tỏ tôn trọng dân tộc chủ nhà, Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ tới thắp hương ở Chùa Trấn Quốc... một hình ảnh đẹp tuyệt vời. Trong khi đó dân mình ai cũng lo chuyện Hán hóa đang diễn ra tiệm tiến ở mọi vùng đất nước, như dường cán bộ đã bị mua chuộc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.