Hôm nay,  

Người Vớt Rác Trên Kênh

12/01/200000:00:00(Xem: 6415)
Bạn,
Trong các nghề lao động phổ thông tại Việt Nam, vớt rác trên kênh là một nghề rất vất vả và nguy hiểm. Khác với thợ của các công ty dịch vụ công cộng có thời biểu lao động quy định rõ ràng, còn với người vớt rác, thời gian làm việc phụ thuộc vào lúc con nước lên. Có khi mới 5 giờ sáng đã phải đi làm, nhưng có khi cũng phải đợi đến 9 giờ. Và có những buổi trưa nắng gắt, dòng nước bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, công nhân vớt rác vẫn phải hì hục vớt từ dưới dòng kênh những vợt rác nặng trĩu với tất cả sức người như ghi nhận sau đây của một phóng viên báo Tuổi Trẻ:

Khi chúng tôi đến, đội đang làm việc vào giữa trưa, nắng trên thì đổ xuống, hơi nước và mùi hôi của con nước bốc lên chóng cả mặt. Anh Võ Văn Dứt vừa dưới ghe lên thấm đẫm mồ hôi, cho biết bình thường các anh có thể làm liên tục 6-7 tiếng đồng hồ dưới lòng kênh chứ những ngày như thế này cứ hai tiếng là phải đổi người. Lên bờ phải rửa tay nếu không sẽ ngứa ngáy không chịu nổi. Đã thế nhiều khi gặp xác động vật thối rữa thì dù đã quen nhưng có người vẫn bị xây xẩm mặt mày. Địa bàn hoạt động của họ là những dòng kênh đen trên địa bàn quận 8, kênh Tàu Hủ, kênh Đôi...những nơi mà bất kỳ ai đi qua dù chỉ một lần cũng đủ để nhớ đời bởi cái mùi hôi nồng nặc từ dòng kênh toát lên. Thế nhưng với nghề vớt rác, công việc cứ phải làm, đôi khi họ còn phải kiêm luôn nghề thợ lặn. Mỗi khi chân vịt của tàu vướng rác, bất chấp rác sình, họ phải lặn xuống để gỡ ra. Chưa kể tai nạn luôn luôn rình rập, chỉ cần một con sóng nhỏ do các tàu bè đi ngang tạo ra, sơ suất một chút là cả rác lẫn người nhào cả xuống kênh. Anh Đoàn Quyết-đội trưởng nói: Đang làm việc đâu phải lúc nào cũng để ý. Nhiều khi được uống vài ngụm cà phê kênh, mgâm mình vài giờ lặn tìm máy ghe về nhà bỏ cơm là chuyện thường đối với tụi tôi. Cái gọi là cà phê đó được anh Tùng, một thành viên trong đội dí dỏm tả “nó vừa mằn mặn, vừa chua chua lại hơi ngọt ngọt nữa-là thứ nước kênh đặc quánh mà các anh buộc phải “dùng” mỗi khi phải bơi bất đắc dĩ trong lòng các con kênh. Có hôm buổi sáng làm ráng, nước rút quá nhanh tàu quay về không kịp, anh em phải “ngồi đồng” giữa dòng thưởng thức mùi hôi thay cơm chờ nước lên để kịp về nhà dùng buổi tối. Rác vớt ở đây chủ yếu là vỏ dừa, cùi chuối, rác sinh hoạt. Thế nhưng cũng đã có vài người trong đội đạp trúng đinh, kim tiêm. Mới đây, anh Nhân bị đinh đâm xuyên giày vào chân sâu cả 3 cm, mất gần cả tháng mới khỏi. Nói đến kim tiêm, ve chai đâm trúng thì hầu như ai cũng đã trải qua.

Anh Huân kể lại: Có hôm vừa bị kim đâm trúng tay, nhìn lại trong ống còn nguyên cả máu tươi, nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Nhìn đống rác vừa vớt được, chúng tôi hỏi anh Chiến số lượng rác so với ngày đầu có giảm bớt nhiều không, anh cho biết lúc trước rác dày dặc dòng kênh, ghe đi được 20 mét đã gảy mất ba cái quạt chân vịt, sau một thời gian rác đã giảm hẳn nhưng giờ thì bão hòa. Theo ghe anh Lợi đi vớt rác, chúng tôi hiểu tại sao rác vẫn cứ còn hoài: các hộ ven kênh cứ mặc sức thả rác xuống lòng kênh, xem nó như một thứ vứt đi những thứ họ muốn tống khứ, lòng kênh đối với họ còn là một nhà vệ sinh tiện lợi nhất. Đó là chưa kể rác của những tàu thuyền buôn bán ở các tỉnh thành lên. Có nơi mà các anh vừa vớt xong đã có ngay một bịch rác mới vứt xuống. Anh Lợi than thở: Tết đến nơi, tàu thuyền đi lại nhiều, chắc rác không chỉ là vỏ dừa. cùi chuối như hiện nay, anh em lại vất vả hơn nhiều.

Bạn,
Theo ghi nhận của phóng viên trên, vớt rác đã mệt, đưa rác lên bờ còn mệt hơn vì cần phải tập trung nhiều sức lực cùng một lúc. Khi cơn nước rút, tất cả công nhân đều phải tập trung cho công việc này, họ còn vất vả hơn cả công nhân bốc vác!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.