Hôm nay,  

Thêm Họa Của Trời

12/03/200000:00:00(Xem: 6215)
Bạn thân,
Họa phước không biết đâu mà ngừa. Bạn cứ thử nghĩ xem, hầu hết dân mình đã nghèo, vất vả, dĩ nhiên là vì chế độ. Nhưng cái họa của người đang gánh lại lãnh thêm cái họa của trời đổ vào nữa. Mẹ mắc bệnh tim nặng, phải ở nhà, trong khi cha mù một mắt vẫn phải đi làm để nuôi các con ăn học. Vậy mà một người con lại bị bệnh nan y. Đó là chuyện thương tâm tôi vừa đọc thấy từ báo Công An thành phố, để kể cho bạn nghe như sau.

Cháu là Nguyễn Ngọc Diệp, SN 1989 tại ấp Bình Tây, xã Thạnh Nhật, Gò Công Tây, Tiền Giang. Cháu Diệp bị phát căn bệnh quái ác vào tháng 7-1999. Gia đình đưa cháu đến khám tại Bệnh viện Tiền Giang. Tại đây, các bác sĩ chẩn đoán cháu bị bướu xương và giới thiệu lên Trung tâm ung bướu TP.SG. Cuối cùng Diệp được chuyển đến TTCTCH và kết quả chẩn đoán của bác sĩ chuyên khoa: cháu Nguyễn Ngọc Diệp bị mắc bệnh sarcoma tạo xương.

Đây là một căn bệnh hiểm nghèo, chi phí chữa trị rất lớn mà trên mục “Những mảnh đời bất hạnh” chúng tôi đã nhiều lần đề cập tới. Theo sự quan sát của tôi, hình như căn bệnh này hay tấn công những người nghèo khó, cùng cực. Phải chăng do họ thiếu hụt dinh dưỡng, do ăn uống, sinh hoạt kham khổ"

Đem nỗi băn khoăn của mình bày tỏ với bác sĩ Lê Chí Dũng, Trưởng khoa bệnh học, chúng tôi được bác sĩ Dũng cho biết: “Đây là căn bệnh hoàn toàn tự phát trong quá trình rối loạn các tế bào ở thời kỳ tăng trưởng của xương chứ không phải vì thiếu chất do ăn uống kham khổ hoặc làm việc cực nhọc. Trước đây, tính trên toàn thế giới bệnh này nhiệt tình cứu chữa cũng chỉ sống được khoảng 5% tổng số người mắc bệnh. Hiện nay do nền y học toàn cầu phát triển, những người mắc căn bệnh này đã được chữa trị khỏi hẳn, thậm chí còn bảo toàn được chi nếu như được phát hiện kịp thời và can thiệp sớm. Còn nói là bệnh này có chiều hướng gia tăng cũng thiếu căn cứ. Có lẽ vì đây là trung tâm duy nhất chữa trị căn bệnh này cho các bệnh nhân sống ở các tỉnh miền Nam (từ Quảng Trị đổ vào) nên chúng ta có cảm giác nhiều người bị mắc bệnh này mà thôi”.

Đến bên giường bệnh thăm Diệp, tôi được người cô của Diệp cho biết: “Mẹ của Diệp bị mắc bệnh tim từ nhiều năm nay, chỉ nằm ở nhà. Ba của Diệp bị hỏng một bên mắt, vẫn hết ngày này qua ngày khác đi làm mướn để nuôi mấy anh chị em Diệp ăn học. Cứ như vậy, gia đình Diệp đã cực lắm rồi, vậy mà bây giờ cháu Diệp lại thế này, thật cực hết biết! Gia đình chúng tôi hiện nay đã hết cách rồi mà vẫn không đủ tiền để tiếp tục chữa trị cho cháu”. Nói rồi bà quay mặt đi lau dòng lệ nhòa chua xót.

Chị Hằng - y tá điều dưỡng - còn cho biết thêm: “Bà ấy đang xin cho cháu Diệp về nhà trong khi cháu đang phải điều trị bằng phương pháp hóa trị, vì gia đình hết tiền”. Tôi nhìn vào đôi mắc đang ánh lên sự trong sáng và thơ ngây của tuổi 11 và hỏi: “Con khát khao điều gì lúc này"”. Diệp trả lời không do dự, “Con muốn về đi học”. Một ước mơ nhỏ nhoi và quá đỗi bình dị, vậy mà đối với Diệp lúc này thật quá xa vời!

Hy vọng khi biết được điều này, mong rằng những bạn đọc với tấm lòng nhân ái sẽ giúp đỡ cháu bé thơ ngây đạt được điều mong ước và thoát khỏi vòng vây của tử thần.

Bạn thân,
Tôi biết bạn bình yên nơi quê người. Nhưng thoảng khi hãy nhớ tới chúng tôi, những người nơi quê nhà, đang sống giữ một nơi khó thật là bình yên. Hãy chúc lành cho những người dân chúng tôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là chữ nghĩa có vấn đề... Thực tế, không rõ nghiêm trọng tới mức nào, nhưng thấy rõ là Báo Văn Nghệ Công An nâng lên tầng nghiêm trọng, để gọi là chơi một màn quy chụp hàng loạt để viết: “một số “văn tài” của Việt Nam đã và đang làm ngược, biến mọi giá trị thành rác thải văn hóa độc hại...”
Đầu tư Mỹ sẽ bỏ chạy khỏi Việt Nam để rút về Hoa Kỳ, nhằm hưởng lợi luật thuế mới? Đó là nỗi lo mới cho kinh tế VN, nếu các công ty Mỹ theo lời kêu gọi của TT Trump rút tiền về Mỹ mở hãng xưởng trên đất Mỹ, thay vì bơm ra ngoài...
Có khi xin lỗi cũng là một cách hạ nhục... Như trường hợp công an Phú Quốc muốn người bị bêu tên mua, bán dâm xuất hiện trở lại để được xin lỗi...
Tại sao công an bêu tên người mua dâm và bán dâm? Luật pháp Việt Nam có hình phạt như thế không? Hay chỉ tối đa là phạt hành chánh, tức là phạt tiền? Tại sao một cựu quan chức đã từng nói rằng nếu không có kỹ nghệ tình dục, ngành du lịch Đà Nẵng và Sâm Sơn sẽ thê thảm... vì biển của mình đâu có chắc là bằng biển Thái Lan, nhưng vì nhan sắc mới là một trong các yếu của các đội kiều nữ U-23...
Hóa ra, ăn trứng vịt lộn cũng cần có nghệ thuật. Dân VN ăn quen rồi, nên không biết đó là nghệ thuật. Nhưng ngoại kiều thì, sơ xuât nuốt trứng, mới biết là ăn cũng cần học.
Việt Nam có thể rơi vào bẫy nợ của chính phủ Trung Quốc? Nghĩa là, sẽ có cơ nguy các thế hệ tương lai sẽ è cổ ra trả nợ do các lãnh đạo hiện nay vô tư vay? Đó là viễn aảh đáng sợ, nếu nhìn thấy gương trước mắt ở một sô quôc gia...
Bạn còn nhớ cuốn tiểu thuyết Bắc Trẻ Đồng Xanh? Tác giả là Jerome David "J.D." Salinger bản dịch Việt là Ni sư Thích Nữ Trí Hải...
Có vẻ như ông thầy Anh văn lỡ lời khó trụ lại Việt Nam... bất kể rằng chính phủ Hà Nội nói là không có ý trục xuất ông Thầy này. Chỉ vì lỡ lời xúc phạm Tướng Võ Nguyên Giáp, ông Tây Dan Hauer đang hứng mưa đá khắp trời...
Lộ đề thi hình như là chuyện thường gặp... Mấy hôm trước, lộ đề thi ở Nha Trang, bây giờ ở Đắk Lắk... Hôm trước nghe nói Vũ Nhôm lộ bí mật, không rõ là bí mật gì. Nhưng chuyện ông thầy dạy tiếng Anh đụng chạm tướng Võ Nguyên Giáp, thì đây lại là cấm kỵ khác. Trên mức cấm kỵ, như hồ sơ tình ái của ông Hồ, hiển nhiên là bí mật quốc gia rồi... Có ai mang họ Hồ nối dõi cụ Hồ Sĩ Tạo đâu, chưa thấy minh danh, nhưng hẳn có nhiều.
Vậy là quân lực Mỹ kết thân với quân lực Việt Nam... và như một hình thức bày tỏ tôn trọng dân tộc chủ nhà, Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ tới thắp hương ở Chùa Trấn Quốc... một hình ảnh đẹp tuyệt vời. Trong khi đó dân mình ai cũng lo chuyện Hán hóa đang diễn ra tiệm tiến ở mọi vùng đất nước, như dường cán bộ đã bị mua chuộc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.