Hôm nay,  

Tú Bà "cao Cấp" Lên Net

13/04/200200:00:00(Xem: 5671)
Bạn,
Theo báo Người Lao Động, công an CSVN Sài Gòn vừa hoàn tất hồ sơ khởi tố một số can phạm trong vụ đường dây "người mẫu bán dâm" bị phát giác vào cuối tháng 10/2001. Trùm đường dây này nguyên là nữ thư ký của một công ty nước ngoài, được giới ăn chơi gọi là "tú bà cao cấp" qua hệ thống tổ chức đường dây mại dâm dành cho các đại gia, quan chức và dân giàu ham của lạ, mà còn lên Net nữa. Báo Người Lao Động lược ghi "thành tích" của tú bà này như sau.

Sau nhiều tháng theo dõi, công an bất ngờ kiểm tra và bắt quả tang 3 cặp trai gái đang mua bán dâm tại một điểm trên đường Thúy Vân, phường 2 Vũng Tàu. Cùng lúc đó, tại Sài Gòn, công an kiểm tra khách sạn Lam Bình trên đường Bùi Thị Xuân, quận 1, thấy 3 cặp nam nữ đang mua bán dâm. Lấy lời khai của các đối tượng bị tạm giữ, không lâu sau đó, tú bà Huỳnh Thị Ngọc Quỳnh đã bị công an bắt tại nhà riêng. Xét nhà của Quỳnh, công an thu 4 cuốn sổ tay ghi số điện thoại, sở thích riêng biệt của khách mua dâm và điện thoại của các cô gái bán dâm, một máy vi tính, một máy scanner, 1 modem để nối mạng internet, băng video, đĩa phim sex. Tiếp tục thu thập tài liệu và qua các lời khai của các đối tượng trong vụ án, gần 3 tháng sau, thêm ba tú bà có mối quan hệ làm ăn chặt chẽ với thị Quỳnh bị công an bắt giữ.

Huỳnh Thị Ngọc Quỳnh, quê ở miền Trung. Học đến lớp 12, Quỳnh nghỉ học phụ giúp gia đình. Năm 29 tuổi, Quỳnh vào Sài Gòn học ngoại ngữ và tin học với hy vọng đổi đời. Khi đã có vốn kiến thức kha khá, Quỳnh xin vào làm thư ký văn phòng của một công ty nước ngoài, đồng thời đi dạy thêm tin học ở một trung tâm. Chính môi trường này đã tạo điều kiện cho Quỳnh thường xuyên tiếp xúc với giới thượng lưu. Qua những buổi tiệc tùng, hội hè thâu đêm suốt sáng, Quỳnh nhanh chóng thấy được sở thích chung của các vị đại gia. Đó là khao khát tìm của lạ. Ban đầu, Quỳnh tự bán mình để có đủ tiền cung cấp cho những nhu cầu xa xỉ của thị. Dần dần, với lượng khách quen ngày càng dày dặc, Quỳnh nảy sinh mở một đường dây chuyên cung cấp gái. Những cô gái do Quỳnh trực tiếp điều động được tuyển chọn với điều kiện rất khắt khe. Họ phải có gương mặt dễ nhìn và thân hình cao như người mẫu. Quỳnh đặc biệt lưu tâm đến những cô gái Hà Nội với làn da trắng mịn và giọng nói êm ái. Dựa vào ngoại hình bắt mắt của các cô, Quỳnh tự phong cho đội quân nữ của mình là người mẫu thời trang để nâng giá với khách. Thực tế, trong số gái của thị chỉ có một cô từng học qua lớp đào tạo người mẫu do một tạp chí thời trang tổ chức và cô này cũng may mắn được vài lần trình diễn trong các buổi sinh hoạt, với sinh viên. Mỗi khi có nhu cầu, khách mua dâm đến khách sạn thuê phòng đợi trước, sau đó Quỳnh sẽ liên lạc với các cô báo cho họ địa điểm và số phòng để họ đến. Giá cả đã thỏa thuận trước: nếu đi 1 giờ giá từ 100 đô đến 150 đô, Quỳnh được hưởng 20-50 đô, qua đêm tại Sài Gòn giá 200 đô, đi Vũng Tàu 1 ngày 1 đêm giá 500 đô, Quỳnh được hưởng 200 đô. Tiền hoa hồng được chia ngay tại phòng lễ tân của khách sạn ngay khi các cô các cô vừa bám dâm xong.

Bạn,
Cũng theo NLĐ, đối với khách bình dân, Quỳnh tìm cách móc nối với các tú bà khác để lấy hàng. Giá mỗi lần đi khách của gái trong khoảng 200-600 ngàn đồng, các tú bà hưởng 40%. Để mở rộng đường dây, Ngọc Quỳnh đã đến các quán bar, khách sạn, để quảng cáo hàng, Quỳnh còn quảng cáo trên net để tìm khách ham của lạ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có phải ngoại ngữ là khó nhất trong các môn học? Có lẽ như thế. Nhưng đối với nhiều người, Toán hay Lý Hóa mới khó nhất, hay Sử hay Địa mới khó nhất… Vấn đề là cần môi trường thuận tiện. Thí dụ, nếu truyền hình CNN kênh tiếng Anh hằng ngày phát hình tại Việt Nam, có lẽ nhiều học sinh sẽ giỏi tiếng Anh hơn từ ngày thơ ấu. Không có môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ, sẽ học gian nan hơn.
Vậy là kiều hối chảy vào nước ào ạt… bất kể qua kênh chính thức hay bán chính thức, hay không chính thức. Kiểm toán cho đúng cũng khó, chỉ có cách suy đoán rằng phước đức của chế độ vẫn còn vững vàng, ít nhất là về mặt thu hút kiều hối. Chỉ có cách suy nghĩ kiểu tâm linh mới giải thích được, có lẽ.
Vậy là trật đường rầy, câu chuyện tưởng như chỉ có trong truyện thần thoại của thế kỷ 19 hay thế kỷ 20. Đúng là trật đường rầy xe lửa.
Có phải đào tạo 9.000 Tiến Sĩ sắp tới chỉ là một cách để các quan chức củng cố cho chế độ vững vàng thêm vài thập niên? Có phải tất cả con cháu của mấy trăm ủy viên Bộ Chính Trị sẽ được cầm tiền chính phủ để đi học Tiến sĩ, Thạc sĩ theo đề án mới, và rồi một số sẽ kết hôn với Việt kiều để ở lại nằm vùng, phần còn lại sẽ về VN thay ba mẹ để cai trị VN thêm vài thập niên nữa?
Đàn ông có giá bao nhiêu? Bạn thử suy đoán xem? Một ngàn đô la hay một triệu đôla? Tất nhiên là tùy… vì không phải ai cũng có giá như ai. Vì như cuộc đời của Albert Einstein vĩ đại hơn biết bao nhiêu người đời thương như mình.
Sinh viên là người đi học bậc cao đẳng hay bậc đại học… Trong lịch sử nhân loại, sinh viên thường là thế hệ đi đầu của những cuộc cách mạng. Gần như bất cứ biến động nào trong lịch sử cũng nhìn thấy bóng dáng của sinh viên.
Vậy là lại ngộ độc. Cũng ở trường mầm non. Có vẻ như các trường mầm non không bận tâm về chuyện nhà bếp? Hay phải chăng, có gì mờ ám trong việc đi chợ cho trường mầm non?
Nhạc bolero có phải là bước thụt lùi? Hỏi như thế, có công bằng không, trong khi các loại nhạc thường gọi là “nhạc sang” chủ yếu là nhạc cũ từ hơn nửa thế kỷ qua? Tính vê thời gian, nhạc nào thụt lùi hơn? Nhưng dân Miền Nam ưa nhạc bolero chủ yếu là cảm xúc hoài niệm vê cái gì rất mực VNCH... Và chẳng nguy hiểm gì cả.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.