Hôm nay,  

Chợ Quê Ngày Tết

01/02/200300:00:00(Xem: 5622)
Bạn,
Khi lá thư đầu năm này đến tay bạn thì ở VN đã vào tối ngày mồng một Tết. Tại các làng quê VN, ngày mồng Một Tết đã qua đi, hương Xuân còn phảng phất trên các chợ quê ngày Tết, chợ tụ họp những con người chưa biết ăn sung mặc sướng là gì. Tết nhất đối với họ, những người cần lao, là làm tròn nghĩa vụ đối với gia tiên, những ngày tháng tạm rời cái cuốc cái cày, được thảnh thơi chốc lát... Cái giá phải trả cho sự hưởng thụ ngắn ngủi ấy là một năm đằng đẵng tiếp theo làm việc đầu tắt mặt tối! Song nhọc nhằn vì kế sinh nhai chừng nào, thì tấm lòng yêu thương của người lại càng rộng mở, cảm thông và sẵn sàng sẻ chia nhiều từng ấy! Giữa cảnh chợ búa nhốn nháo, ngập ngụa bùn lầy nước đọng, người với người cùng cảnh ngộ sống thân thương, chan hòa như tranh mộc bản, hồn nhiên và tràn trề thi vị như ghi nhận báo Lao Động về một chợ Tết ở 1 làng quê Huế như sau.
Mới ba giờ sáng hoặc còn sớm hơn thế nữa, trên những con đường cát ngập mắt cá chân, đã thấp thoáng ánh đèn dầu le lói như đom đóm lạc đàn. Trước ngọn gió biển cấp năm, cấp sáu, thứ đèn tự tạo độc đáo bằng vỏ chai thả bấc bên trong vẫn bừng bừng sáng! Tiếng bước chân lên cát ẩm nhẹ êm, tiếng gọi nhau đi chợ khe khẽ, tiếng chó sủa liên hồi, quen rồi có thể đoán biết đoàn người đi trong đêm tối ngoài kia ở làng nào, thôn nào. Ở đây giọng nói mỗi làng mỗi khác, ngữ điệu và âm tiết cũng thế. Lạ thật! đất liền một dải, mà người làng Mỹ Lợi (huyện Phú Lộc, Thừa Thiên-Huế) nói giọng Quảng Nam. Đến làng Hà Úc ( huyện Phú Vang, Thưà Thiên-Huế) chỉ qua cái khe nước ngập mắt cá chân, thôn Mỹ Hà nói giọng Quảng. Kể cũng ngộ! sử viết rằng, những dòng họ Vương-Dụng-Triệu-La, Hầu... là con cháu của tàn quân Cờ Đen (Chủ tướng Lưu Vĩnh Phúc) lại chọn nơi này làm quê hương, mai danh ẩn tích cày sâu cuốc bẫm! Nghe giọng Quảng lơ lớ trong đêm không rõ mặt người, biết ngay là những gánh hàng nặng trĩu trái cây, rau quả tươi, vì người dân Mỹ Lợi, Mỹ Hà rất giỏi làm vườn.

Cuối năm, chợ ở biển đông vòng trong vòng ngoài, chốc chốc lại rộ lên thuyền máy xình xịch rõ dần rồi tắt hẵng. Làng Trài, làng Hà, Ba Cây, Diêm Trường, Phụng Chánh, Mộc Trụ, Mai Vĩnh, Tân Sa đều hội tụ về đây họp chợ. Những ai chậm chân, xếp thành hai dãy, ngồi hai bên đường làng dẫn ra chợ. Trời cuối đông rét căm căm, gái quê má ửng hồng, da trắng mịn là gái làng Mỹ Lợi nổi tiếng đảm đang, xinh đẹp nhất miền duyên hải. Có lẽ thế nên vua Khải Định mới làm rể làng này (Đoan Huy Hoàng Thái Hậu là con gái họ Hoàng làng Mỹ Lợi). Nhưng cũng không ít chàng trai ngán ngẩm chuyện thuốc lá Mỹ Lợi ngon như thuốc Phong Lai, thuốc lá Cùa (Quảng Trị), mỗi cô vấn một điếu cỡ điếu xì gà Hava Tampa. Họ bập bập vài hơi cho đỡ ghiền rồi theo việc bán mua, lại dụi điếu thuốc hút giở giắt lên mép tai, khi nào rảnh hút tiếp...
Bạn,
Báo LĐ viết tiếp: Tết ở quê này bánh trái, mứt món nào cũng thường, độc đáo nhất phải kể là rượu, nước ớt, nước mắm và bánh thuẩn. Huế nổi tiếng hai thứ rượu làng Chuồn và rượu Hà Thanh. Rượu Chuồn vị ngọt dìu dịu, rượu Hà Thanh đậm đà, quẹt diêm huơ qua là cháy, bỏ vào ít muối sống tha hồ nướng mực, cá thơm lừng! Nước ớt chính gốc làng Vinh Xuân, đặc sền sệt như sữa, nhúng mút đũa rồi chọc thử trong nước mắm cá cơm Cự Lại, ăn vào giá rét bay đâu cả!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có phải ngoại ngữ là khó nhất trong các môn học? Có lẽ như thế. Nhưng đối với nhiều người, Toán hay Lý Hóa mới khó nhất, hay Sử hay Địa mới khó nhất… Vấn đề là cần môi trường thuận tiện. Thí dụ, nếu truyền hình CNN kênh tiếng Anh hằng ngày phát hình tại Việt Nam, có lẽ nhiều học sinh sẽ giỏi tiếng Anh hơn từ ngày thơ ấu. Không có môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ, sẽ học gian nan hơn.
Vậy là kiều hối chảy vào nước ào ạt… bất kể qua kênh chính thức hay bán chính thức, hay không chính thức. Kiểm toán cho đúng cũng khó, chỉ có cách suy đoán rằng phước đức của chế độ vẫn còn vững vàng, ít nhất là về mặt thu hút kiều hối. Chỉ có cách suy nghĩ kiểu tâm linh mới giải thích được, có lẽ.
Vậy là trật đường rầy, câu chuyện tưởng như chỉ có trong truyện thần thoại của thế kỷ 19 hay thế kỷ 20. Đúng là trật đường rầy xe lửa.
Có phải đào tạo 9.000 Tiến Sĩ sắp tới chỉ là một cách để các quan chức củng cố cho chế độ vững vàng thêm vài thập niên? Có phải tất cả con cháu của mấy trăm ủy viên Bộ Chính Trị sẽ được cầm tiền chính phủ để đi học Tiến sĩ, Thạc sĩ theo đề án mới, và rồi một số sẽ kết hôn với Việt kiều để ở lại nằm vùng, phần còn lại sẽ về VN thay ba mẹ để cai trị VN thêm vài thập niên nữa?
Đàn ông có giá bao nhiêu? Bạn thử suy đoán xem? Một ngàn đô la hay một triệu đôla? Tất nhiên là tùy… vì không phải ai cũng có giá như ai. Vì như cuộc đời của Albert Einstein vĩ đại hơn biết bao nhiêu người đời thương như mình.
Sinh viên là người đi học bậc cao đẳng hay bậc đại học… Trong lịch sử nhân loại, sinh viên thường là thế hệ đi đầu của những cuộc cách mạng. Gần như bất cứ biến động nào trong lịch sử cũng nhìn thấy bóng dáng của sinh viên.
Vậy là lại ngộ độc. Cũng ở trường mầm non. Có vẻ như các trường mầm non không bận tâm về chuyện nhà bếp? Hay phải chăng, có gì mờ ám trong việc đi chợ cho trường mầm non?
Nhạc bolero có phải là bước thụt lùi? Hỏi như thế, có công bằng không, trong khi các loại nhạc thường gọi là “nhạc sang” chủ yếu là nhạc cũ từ hơn nửa thế kỷ qua? Tính vê thời gian, nhạc nào thụt lùi hơn? Nhưng dân Miền Nam ưa nhạc bolero chủ yếu là cảm xúc hoài niệm vê cái gì rất mực VNCH... Và chẳng nguy hiểm gì cả.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.