Hôm nay,  

Không Sợ Bão

06/12/200600:00:00(Xem: 3806)

Không Sợ Bão

Bạn,

Theo báo quốc nội, trong 2 ngày vừa qua, cơn bão số 9 đã ảnh hưởng trực tiếp đến các tỉnh ven biển miền Trung từ Phú Yên đến Bình Thuận. Tại tỉnh Khánh Hòa, theo báo cáo của cơ quan phòng chống lụt bão địa phương, cả tỉnh có trên 23 ngàn 150 người cần di dời, thế nhưng có đến hơn 10 ngàn người lại không "mặn mà" di tản là vì chưa từng thấy "sức mạnh" của bão, cũng như không muốn xa rời tài sản của họ, là nhà cửa, lồng nuôi tôm cá. Nhiều người cho rằng từ xưa đến nay, chưa có cơn bão nào đổ bộ vào Nha Trang, nên không sợ bão, và muốn "xem bão vào để một lần chứng kiến cho biết".

Tại Nha Trang, phóng viên báo SGGP ghi nhận rằng suốt từ sáng đến chiều 4-12, dọc theo bờ biển, luôn có hàng trăm thanh thiếu niên đứng bên đường Trần Phú ngắm nhìn từng đợt sóng cao va mạnh vào bờ với vẻ... thích thú. Liều lĩnh hơn, lúc 13 giờ 30 phút, có 5 thiếu niên nhảy xuống đầu những ngọn sóng, tranh nhau chộp lũ còng bị sóng đánh dạt vào. Giữa trưa, xen giữa những cơn mưa đã bắt đầu trút nước, tại chợ Đầm Nha Trang, cảnh mua bán hàng hóa vẫn diễn ra như mọi ngày, không hề có vẻ gì biểu hiện của sự chuẩn bị gấp rút khi tin báo bão đã gần kề đất liền. Một số hiệu buôn, quầy hàng lúc này mới được tiến hành chằng chống và đóng cửa. Trên các đường phố, lác đác một vài bảng hiệu kinh doanh được chủ nhân cho tháo dỡ, nên hầu như màu sắc sinh động của các dãy nhà phố dường như không thay đổi.

Cũng theo báo SGGP, vào 17 giờ chiều 3/12/2006 tại hẻm 58, cù lao Hạ, phường Vĩnh Thọ, thành phố Nha Trang, những ngôi nhà sát chân cầu Trần Phú, đoạn cuối cùng của cửa biển Sông Cái, khi từng con sóng theo triều cường đã tiến sát vào vách nhà, có người dân ở đây vẫn điềm nhiên ngồi khâu áo và cả một nhóm người đang... đánh bài tứ sắc. Ông Trần Văn Mười, 60 tuổi, thong thả bách bộ trong con hẻm, nói với phóng viên: "Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng thấy cơn bão nào đổ vào Nha Trang cả. Chỉ nghe đài, báo nói là khủng khiếp lắm, không biết thế nào nên người dân ở đây cũng muốn bão vào để một lần chứng kiến cho biết" .

Bạn,

Báo SGGP dẫn lời của chủ tịch UB phường Vĩnh Thọ Nguyễn Ngọc Hùng giải thích về việc chậm di dời dân: cả phường có 319 gia đình  với tổng số hơn 3 ngàn dân nằm sát biển, có thể sẽ ảnh hưởng bởi gió bão và triều cường. Trong đó có 30 gia đình ở cù lao Hạ phải di dời ngay trong chiều 4 tháng 12. Ủy ban phường đã mấy lần thúc giục, nhưng dân thì vẫn bình chân như vại, chưa muốn di tản vào các nơi an toàn để tránh bão, dù cho công điện của UB tỉnh rồi của UB thành phố Nha Trang liên tiếp thúc giục: "Người già, phụ nữ và trẻ em phải được di dời xong trước 17 giờ tối 3/12. Số còn lại tiếp tục di dời chậm nhất là 7 giờ sáng ngày 4-12" và "...Nếu gia đình nào không thực hiện, phải áp dụng biện pháp cưỡng chế". Thế nhưng dân ở phường này vẫn "cố thủ" chờ bão đến.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo quốc nội, khi tại các thành phố lớn như Hà Nội, TP.SG... công an CSVN đang tập trung truy bắt những ổ nhóm cờ bạc, thì những ông trùm cá độ túc cầu đã tìm cách di chuyển vùng hoạt động sang các địa bàn lân cận, hình thành những "trung tâm cờ bạc" lớn mà con bạc chẳng ai khác ngoài những nông
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại tỉnh Quảng Nam, nhiều năm qua hàng trăm gia đình cư dân sinh sống dưới chân núi mỏ vàng Bông Miêu thuộc xã Tam Lãnh, huyện Phú Ninh luôn sống trong tâm trạng lo âu thấp thỏm, bởi chất cyanua dùng trong việc đãi vàng đã ngấm vào lòng đất gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, và một
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại một xã của tỉnh Hà Nam, miền Bắc VN. Tại xã này có một làng chài trên sông Đáy. Ở đây có gần 200 con thuyền lớn nhỏ nằm bất động trên sông. Sống trên dòng sông Đáy, họ mang trong mình bao nỗi lo âu, lo chạy từng bữa ăn, lo vì không có việc làm, lo vì đến một mảnh đất "cắm dùi"
Theo báo quốc nội, tại VN, đối với cư dân các sắc tộc thiểu số miền núi, nhà rông là một trong những biểu tượng văn hóa truyền thống đặc trưng và đặc sắc. Nhà rông là ngôi nhà sàn công cộng của từng làng, tùy theo từng sắc tộc, nhà rông có tên gọi cụ thể khác nhau. Người Cơtu gọi nhà rông là gươl; người Co gọi là hycơh
Chưa học lớp 1 đã phải đi luyện thi. Chuyện khó tin nhưng có thật ở TP.SG. Phần lớn các bé 6 tuổi ghi danh xin dự tuyển vào lớp 1 chương trình tiếng Anh (năm học 2006-2007) đều được bố mẹ cho đi "luyện" để chuẩn bị ứng thí trong kỳ khảo sát năng khiếu ngoại ngữ vào ngày 12 tháng 7/2006. Báo Tuổi Trẻ ghi lại  những cảnh tượng
Theo báo quốc nội, vào nững ngày cuối tuần, Trường đua Phú Thọ ở thành phố Sài Gòn lại tràn ngập những tiếng reo hò của dân mê ngựa đua. Ít ai biết rằng, để những chiến mã phi nước đại về đích trong tiếng reo hò dậy sóng, trong niềm vui tột độ của cả hàng chục ngàn người trên khán đài trường đua, những người nuôi ngựa
Vòng chung tuyển World Cup 2006 đã được hơn nửa chặng đường với các trận đấu vòng 1 và vòng 2. Theo báo quốc nội, tại thành phố Sài Gòn, dân cá cược túc cầu kẻ khóc người cười sau những trận cầu nửa đêm về sáng. Dịch vụ cầm đồ cũng "chong đèn" phục vụ sáng đêm, mức lãi suất được đội lên cao ngất ngưởng 
Theo báo SGGP, thành phố Sài Gòn hiện có hàng trăm chung cư cũ, thời gian sử dụng trên 30 năm, đang trong tình trạng xuống cấp trầm trọng. Đặc biệt, trên 100 chung cư đang đứng trước nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào, nhất là vào mùa mưa. Thế nhưng, tiến trình tu bổ, tháo dỡ các chung cư cũ này vẫn đang giậm chân tại chỗ
Theo báo SGGP, trên địa bàn quận Bình Thạnh thành phố Sài Gòn, có khu tạm cư Cù Lào Chà, thuộc phường 17, được xây dựng từ năm 1998 để giải quyết nơi cư trú cho một số gia đình cư dân bị giải tỏa khi thực hiện dự án chỉnh trang kênh Nhiêu Lộc-Thị Nghè. Lúc đó, các gia đình cư dân về tạm cư nơi đây cũng không lo lắng lắm
Theo ghi nhận của báo quốc nội, hiện nay, trong giới sinh viên nghèo ở các trường đại học ở TPSG, Hà Nội, bên cạnh những công việc mưu sinh ngoài giờ học như phát tờ rơi, gia sư, tiếp thị... có nhiều sinh viên còn đầu tư thời gian và công sức cho một công việc mới, đó là "nghề" làm đồ án thuê. Đây không phải là một "nghề"


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.