Hôm nay,  

Vượt Dốc “chồng Cha”

29/06/200200:00:00(Xem: 5092)
Bạn,
Theo báo Lao Động, tại một huyền miền núi tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, có một con dốc án ngữ giữa huyện lỵ và các xã tây nam biên giới tên là Bù Chồng Cha. Tiếng địa phương gọi dốc là bù. Người đi bộ để qua được dốc xưa nay vẫn chỉ có cách tính bằng đơn vị ngày đường. Theo lời kể của dân địa phương đây là một con dốc mà ngày xưa để leo lên được nó người ta phải khổ sở, luân lạc nhiều năm, đến nỗi có một người con gái đi tìm cha đã lớn phổng lên, đã đổi thay rồi không nhận ra bố đẻ mình nữa. Cô đã lấy chính bố đẻ mình làm.. chồng, cuối cùng hai người đã trẫm mình xuống chân con suối treo nghìn trùng trên đỉnh dốc mà tự tử. Và giờ đây, sự trắc trở, oan khuất khiến cha lấy nhầm con ấy hình như vẫn còn hằn rõ trên gương mặt những người chạy xe thồ qua con dốc này. Qua lá thư này, mời bạn nghe câu chuyện kể về những “mã phu” ngày nay chở khách vượt con dốc kỳ bí này qua đoạn ghi chép của một phóng viên báo Người Lao Động.
Anh Đào Đình Phương có lẽ là người đầu tiên dám xách chiếc xe Min-khơ trị giá 5 triệu đồng của mình vượt Bù Chồng Cha xông vào những lối mòn trên đá mà từ thuở khai thiên lập địa đến lúc ấy, nó vẫn chỉ dành riêng cho bàn chân ngựa thồ và những ngón chân Giao Chỉ toẽ ra từng bám đất và đá. Người thứ hai là anh Sơn; người thứ ba là cậu Sỹ, mới ngoài hai mươi tuổi. Ba người này được cánh xe lai (xe thồ) Quế Phong coi là những người hùng leo núi.

Gọi tắt là xe lai 135 (ý nói đội xe lai chuyên chạy tuyến vùng sâu vùng xa, như mục tiêu của dự án 135). Khách đi xe chủ yếu là người quen: cán bộ khai khoáng thăm dò địa chất, những cán bộ khảo sát-kiểm tra-thi công các công trình của dự án 135 cho vùng sâu vùng xa vùng biên giới... Thậm chí, khách không ít là những cô gái bản bỗng dưng biết chịu chơi đem nhan sắc sơn nữ ra phố phường đổi trác; hoặc mấy cô gái miền xuôi bán xới lên miệt rừng đò đưa khách “sơn tràng” lâu ngày vắng bóng “kiều thơm”... Thân thế, sự nghiệp và... đủ thứ chuyện về các vị khách này, nhóm xe lai thuộc cả. Mà ngoài ba “ngự lâm quân” phía sau Bù Chồng Cha ấy ra, hiếm có xế nào dám chạy tuyến đường này. Thế nên, nói dại, có hôm cả ba ông Sơn-Phương-Sỹ mà lăn ra ốm thì... khách cũng đành phải thuê nhà nghỉ ở thị trấn Kim Sơn mà “đợi đò qua núi”.
Bàn tay anh Trần Văn Sơn cóc cáy, xù xì, dày cộm lên sau những ngày phơi nắng núi ngấm mưa rừng. Lúc lên đường, chỗ nào cũng che được, trừ hai bàn tay vặn vẹo tay lái. Đôi mắt anh Phương lúc nào cũng đỏ vằn đỏ vện như mắt cá chày, cái nhìn xoáy như vặn vít vào người ta, đó là đôi mắt rất lỳ của người lúc nào cũng phải đánh bạc với những hốc núi! Một thứ phải có với đội quân này ấy là càphê đen uống với đá. Bốn ngày ở Quế Phong, hôm nào phóng viên cũng được chứng kiến họ “họp báo” với nhau ở quán càphê thị trấn. Họ uống càphê để tỉnh táo và chiến đấu, cứ nổ máy xe là một cuộc chiến đấu thực sự với rừng, núi lại bắt đầu.

Bạn,
Cũng theo phóng viên LĐ, trước khi quay sang nghề xe thồ, cả anh Sơn và anh Phương nói trên đã trải qua đủ thứ nghề: đánh xe trâu đi chở khách,, giết mổ trâu bò, kéo vỏ lốp thuê, sửa chữa xe máy... Vợ anh Sơn nói với phóng viên: Chú hỏi nghề ni (xe lai) kiếm cơm dễ hay khó hơn những nghề tê thì “răng mà kể được”: Bởi đó là đánh đổi sự nguy hiểm của tính mạng mình để lấy đồng tiền.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lo nhất trong cõi này là bệnh… vì sức khỏe là vàng. Hễ bệnh là phải tới bệnh viện, nhưng sơ suất là toi mạng… Đó là chưa kể chuyện tốn tiền.
Thoải mái cắt cáp viễn thông… chuyện rất lạ xảy ra tại Cần Thơ. VOV kể chuyện Cần Thơ: Làm rõ việc chủ đầu tư tự ý cắt cáp viễn thông ở khu dân cư… Việc cắt cáp do Chủ đầu tư Khu dân cư Hưng Phú thực hiện và các doanh nghiệp viễn thông không được thông báo trước,
Chỉ một ngụm bia cho vui, thế là lãnh búa… Trong tình hình say rượu lái xe gây ra nhiều tai nạn trên toàn quốc, an toàn giao thông đang được siết kỹ thêm.
Nhà nước VN sẽ làm mạng xã hội riêng cho VN để cạnh tranh với Facebook, YouTube… Có nổi không?
Báo Pháp Luật kể: Rạng sáng 15-7, tại rạch Nha Mân (đoạn thuộc ấp Tân Thuận, xã Tân Nhuận Đông, huyện Châu Thành, Đồng Tháp) đã xảy ra một vụ sạt lở khiến năm căn nhà bị sụp xuống sông hoàn toàn, bảy căn nhà khác bị ảnh hưởng.
Câu chuyện cái lu chống ngập lụt do một Phó giáo sư Tiến sĩ đương nhiệm đại biểu Hội Đồng Nhân Dân TP. SG nêu lên làm người dân cười hoài không thôi.
Hàng giả là bình thường… hàng dỏm, hàng nhái cũng là bình thường. Nhưng tranh và sách là văn hóa, là tâm hồn, là cái đẹp của nghệ thuật… không lẽ cũng giả, cũng nhái. Vậy mà, chạy trời không khỏi giả với nhái.
Dân số ngày càng đông… Chen nhau mà đứng, ra phố chạy xe là tha hồ nghẽn đường…
Bản tin VOV kể chuyện TPSG: Phát hiện mì sợi vàng nghi nhiễm hàn the trong bữa ăn công nhân… Đoàn kiểm tra của Ban Quản lý ATTP thành phố đã phát hiện thực phẩm mì sợi vàng phục vụ bữa ăn trưa cho công nhân dương tính với hàn the.
Tàu lửa đụng là chuyện hiếm trên thế giới, nhưng vẫn thường xảy ra tại Việt Nam…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.