Hôm nay,  

Kịch Dân Gian Nhàm Chán

23/09/200200:00:00(Xem: 6177)
Bạn,
Theo báo Người Lao Động, trước đây, dựa vào mảng đề tài dân gian, nhiều đạo diễn đã cho ra "lò" các tác phẩm hay, thu hút người xem như "Phương thuốc thần kỳ", "Ngẫu hứng Trạng Quỳnh", "Của gia truyền", "Thượng đế cũng nổi giận", "Đại bàng tung cánh", "Vụ án trộm trứng gà"...Còn nay, thực trạng dựng kịch dân gian với hình thức hài đã gây nhàm chán. Báo NLĐ ghi nhận về thực trạng kịch dân gian hiện nay như sau.
Với phương thức "bình cũ rượu mới", các vở kịch dân gian trước đây đã dùng tích xưa để nói chuyện hôm nay, phả vào đó những trăn trở, tâm tư... Thể loại kịch dân gian có 2 mảng đề tài: đó là phản ánh cuộc chiến đấu giữa cái thiện và cái ác, đồng thời lên án những quan niệm ấu trĩ, lạc hậu trong cuộc sống. Dựa vào mảng đề tài dân gian, một số đạo diễn đã tạo cơ hội cho nhiều nghệ sĩ như: Nghệ sĩ Lê Vũ Cầu sắm vai anh Còng trị bệnh lười biếng cho cả triều đình nhu nhược trong vở Phương thuốc thần kỳ; NS Việt Anh với vai ông chủ lò sản xuất pháo lậu, lợi dụng sự xuất hiện của con đại bàng để "buôn thần bán thánh" trong vở Đại bàng tung cánh...
Để tạo dựng được một vở kịch dân gian hay quả là điều không dễ chút nào. Trước nhất, cảnh trí phải thực sự thể hiện được không gian vở diễn như cảnh làng quê thì phải có cây đa, con đò, mái tranh; cảnh triều đình thì có cột rồng, màn nhung... Kế đến là âm nhạc, đa số lạm dụng chọn nhạc nên một số vở "xác" thì dân gian mà "hồn"' thì nhạc lại quá "tây". Chưa kể đến trang phục dễ bị lẫn lộn, khi diễn cảnh triều đình Việt Nam mà vua quan lại mặc theo bản sao của phim ảnh Hongkong Trung Quốc.

Thời gian gần đây, tình trạng "tấu hài hoá" được xem là mốt của một vài sân khấu chuyên khai thác hài, trong đó có Sân khấu Kịch Sài Gòn, Sân khấu 135, Sân khấu Kịch Phú Nhuận. Các vở như Đòi vợ, Thị Mầu, Cải tử, Trạng Lợn, Ăn dài dài... từng bị dư luận phê phán vì khai thác cái hài phản cảm, dung tục...
Vấn đề đặt ra vẫn là khâu kịch bản quá yếu. Một số vở được bầu sô đặt hàng, tác giả dựa vào một tích truyện rồi viết vội vàng cốt để có cái sườn, còn phần da, phần thịt thì đạo diễn "phó thác" cho diễn viên.
Bạn,
Cũng theo báo NLĐ, một số diễn viên chẳng bao giờ chịu đọc kịch bản, thậm chí chẳng cần biết câu chuyện dân gian đó mang tư tưởng gì, họ đến sàn tập không mang theo kịch bản, giao "linh hồn nhân vật" cho người nhắc tuồng. Vì thế, có nhiều diễn viên trở thành cái máy chọc cười vô tội vạ, diễn kịch dân gian nhưng ngôn từ quá đời thường. Chính vì dễ dãi mà một số vở kịch dân gian không thu hút người xem, báo NLĐ nêu ra một trường hợp điển hình là vở "Ăn dài dài" (rạp Nam Quang), khán giả bỏ về giữa suất, và có suất phải trả lại vé vì qúa ít người xem.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ đầu tháng 8 đến nay, giá tôm sú tại VN lên xuống thất thường không khiến nhà nông điêu đứng, mà cả doanh nghiệp xuất cảng thuỷ sản, hệ thống tín dụng, các hiệp hội địa phương cũng đứng ngồi không yên. Nhiều công ty đối mặt với nguy cơ phá sản vì nợ nần, kinh doanh lỗ đậm. Báo Lao Động ghi nhận thực trạng này như sau.
Theo báo quốc nội, tại VN, các chuyên viên lồng tiếng cho phim đang có nguy cơ thất nghiệp. Sự thu hẹp của thị trường phim bộ, công nghệ thu tiếng trực tiếp tại trường quay đang bắt đầu, phim phụ đề ngày càng được ưa chuộng đã đẩy nghề lồng tiếng phim vào giai đoạn khó khăn nhất. Báo Thanh Niên ghi nhận hiện trạng này như sau.
Theo báo quốc nội, ngày 18/8/2005, tại hội nghị về "công tác sinh viên, học sinh" do Bộ Giáo dục-Đào tạo CSVN tổ chức tại HN, cơ quan điều tra về ma túy của Bộ Công an CSVN cho biết, qua rà soát tại 50 tỉnh, thành, đã phát giác 783 giáo viên, học sinh liên quan đến ma tuý. Đặc biệt, một cô giáo dạy trường mẫu giáo ở Tuyên Quang còn cầm đầu đường dây buôn 408 kg thuốc phiện. Tỉnh Sơn La cũng có 132 giáo viên nghiện, buôn bán ma tuý.
Trên địa bàn tỉnh Bà Rịa, có khu phố Long Sơn thị trấn Long Điền chỉ là một xóm nhỏ nhưng lại có hơn chục gia đình làm nghề đúc chuông. Không giàu, nhưng nghề đúc chuông đồng cũng là nguồn mưu sinh tạm đủ cho người làm nghề, và đã có một thời vang bóng. Ngày nay, khi đến Long Điền, tìm về xóm chuông, vẫn còn đấy những mái nhà xưa nhưng không còn nhộn nhịp như trước nữa, thay vào đó là một khung cảnh vắng vẻ, đìu hiu.
Theo báo quốc nội, sau hai cơn địa chấn trong đêm ngày 5 và rạng ngày 6/8/2005 ảnh hưởng đến một số khu vực trên địa bàn thành phố Sài Gòn, trung tuần tháng 8/2005 vưà qua, các cơ quan chuyên môn TPSG đã tiến hành kiểm kiểm tra, kiểm định một số chung cư cũ. Trong những ngày theo đoàn kiểm tra, các phóng viên nhận thấy: mặc dù hai cơn địa chấn đã đi qua
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại nhiều công trình xây cất trên địa bàn thành phố Sài Gòn, ngoài thành phần nam công nhân xây dựng, còn có một số nữ công nhân làm công việc phụ thợ hồ. Những phụ nữ khốn khó này là dân nghèo từ các vùng quê của các tỉnh miền Bắc, miền Trung vào Nam mưu sinh. Họ bán sức người để kiếm sống qua ngày.
Theo báo quốc nội, năm nay, cư dân đồng bằng sông Cửu Long đón mùa nước nổi với thái độ khác hẳn những mùa lũ trước. Khác với những năm trước, mùa nước nổi năm nay, cư dân ở vùng "biển nước" tỏ ra bình thản. Cái không khí chộn rộn lo "chạy nước" không còn mà thay vào đó là hình ảnh nhiều gia đình đang chuẩn bị đồ nghề để kiếm sống trong mùa nước nổi.
Theo báo Lao Động, tại huyện Cầu Ngang, tỉnh Trà Vinh có một người tàn tật được cư dân địa phương gọi là "quái kiệt giưã đời thường". Đó là ông Lê Văn Hiếp, năm nay 45 tuổi, bị dị tật bẩm sinh. Cả hai tay, hai chân của ông đều bị co rút, cơ teo tóp. 10 ngón tay cũng ngón chẳng ra ngón, có ngón cong queo, có ngón thẳng đuột cứng quèo như que củi.
Từ hơn 10 năm qua, phường Phạm Ngũ Lão, quận 1 thành phố Sài Gòn, đã trở thành Phố Tây của du khách bình dân. Theo báo quốc nội, trung bình mỗi ngày Phố Tây phường Phạm Ngũ Lão có từ 2 ngàn đến 4 ngàn du khách lưu trú. Ngày cũng như đêm, tấp nập, giá rẻ "bèo, đó là những gì còn đọng lại sau khi du khách chọn phố Tây Phạm Ngũ Lão, quận 1 làm nơi dừng chân khi đến Sài Gòn.
Trên địa bàn thành phố Sài Gòn, khu vực "làng đại học" được hình thành trên 1 địa bàn rộng, giáp ranh giưã khu vực Linh Trung thuộc quận Thủ Đức và Dĩ An thuộc tỉnh Bình Dường, bao gồm 7 trường Đại học và một số trung tâm.Theo báo quốc nội, với đặc thù nhiều trường và số lượng đông đảo sinh viên như vậy, tình trạng đụng độ, so kè giữa sinh viên với nhau là không thể tránh khỏi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.