Hôm nay,  

Cò Nhà Trọ

01/10/200300:00:00(Xem: 6072)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Thanh Niên, trong khi các khu nhà trọ trên địa bàn thành phố Sài Gòn luôn phát triển về số người thuê và số phòng xây dựng thêm, thì tại Hà Nội, nhà trọ đang khan hiếm bởi ngày càng đông sinh viên ngoại tỉnh sau khi ra trường bám lại tìm việc, cộng với cơn sốt đất khiến nhiều chủ nhà trọ cắt đất để bán, không cho thuê nữa. Nắm được điều này và biết rõ tâm lý sinh viên khi đã đến nhờ trung tâm thường là đang cần gấp nhà trọ, các "cò" nhà trọ mặc sức tung hoành. Cũng có trung tâm làm ăn trách nhiệm, thông cảm hoàn cảnh sinh viên, cố gắng giúp họ ký hợp đồng thuê nhà, nhưng số này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Báo TN viết về hoạt động của cò nhà trọ tại Hà Nội như sau.
Tại Hà Nội, khách đến thuê nhà qua trung tâm nhà đất thường được nhân viên môi giới mô tả rất rõ hình dạng, cấu trúc căn phòng, nhưng địa chỉ thì được giấu kín. Để được xem nhà, khách phải nộp 50 ngàn đồng phí dịch vụ dù có thuê được hay không. Tại một trung tâm môi giới nhà đất trên phố Khương Trung , "cò" K. đã thuyết phục được khách hàng với những thông tin về một ngôi nhà biệt lập, giá mềm, có sân riêng với sức chứa 10 xe máy. Sau khi đồng ý nộp phí dịch vụ, khách được K. dẫn đến một ngôi nhà đối diện sông Tô Lịch. Nhưng không may, nhà này đã bị người khác thuê làm nơi tập kết đồng nát. Khách đòi lại tiền thì "cò" K. tỉnh bơ đáp: Anh em đã thống nhất trước đây là phí xem nhà rồi mà. Để vớt vát, K. hứa hẹn sẽ giới thiệu nhà khác, nhưng thời gian chờ đợi cứ bị kéo dài.

Tại một văn phòng nhà đất khác trên đường Đại La, các nhân viên môi giới cũng thường làm việc với kịch bản như vậy. Vào đầu năm học, mỗi ngày văn phòng giới thiệu nhà cho khoảng 3-5 khách hàng, nhưng số thuê được nhà lại không nhiều. Trọng, sinh viên năm thứ 2, quê ở nghệ An, kể: Em đã từng làm đến 3 hợp đồng dịch vụ môi giới, nhưng họ chỉ đưa đến những chỗ mà mình không thể ở được. Bạn của Trọng cũng trong hoàn cảnh tương tự, cậu được trung tâm hứa tìm cho một phòng trọ khác. Nhưng sau hơn 10 ngày chờ đợi, cậu đành phải tự đi tìm nhà.
Giải thích cho việc giấu địa chỉ nơi trọ cho khách hàng, các "cò" thường giải thích rằng để đề phòng những nhân viên ở trung tâm khác ăn cắp thông tin. Thực ra, đây là chiêu để tung hoả mù với các "thượng đế". Nếu khách hàng tỏ ra lưỡng lự thì các "cò" sẽ đảm bảo bằng một bản hợp đồng dịch vụ môi giới thuê nhà - đất với hàng loạt điều khoản thoả thuận giữa hai bên, với lời hứa nếu bên A (phía trung tâm) bất tín thì bên B có quyền lấy lại dịch vụ và có thể kiện trung tâm ra toà.
Bạn,
Cũng theo TN, lệ phí dịch vụ chỉ là một phần nhỏ trong bản hợp đồng với trung tâm môi giới. Sau khi thuê được nhà, bên B ngoài số tiền hằng tháng trả cho chủ nhà còn phải trả thêm 50% tiền thuê nhà tháng đầu cho trung tâm. Lợi dụng điều này, nhiều "cò" đã tự ý nâng giá thuê nhà, có khi lên gấp rưỡi nhằm trục lợi. Một phòng trọ được "cò" phát giá 500 nghìn đồng/tháng, nhưng khi hỏi chủ nhà mới biết, giá chỉ 400 nghìn và chủ nhà này chưa bao giờ liên hệ với trung tâm môi giới kia. Để tạo niềm tin cho khách thuêá, nhiều "cò" còn mạo nhận là người nhà của nhà chủ. Các trung tâm đều có một đội ngũ chuyên "săn" nhà trọ cho khách hàng của mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo Sài Gòn Tiếp Thị, tỉnh Thừa Thiên-Huế là địa phương có nhiều chùa chiền vào hàng nhất VN, hơn 400 chùa và 230 niệm phật đường. Về nông thôn mỗi làng cũng có chùa, gọi là chùa làng. Vì thế, số người ăn chay hàng tháng không phải nhỏ. Thời nhà Nguyễn, hoàng tộc đã ăn chay, các hoàng thân quốc thích đều xây chùa riêng để làm công đức.
Gần đây, tại các tỉnh miền Tây, hàng loạt các vụ ngộ độc, chết vì rượu xảy ra khiến dư luận không thể không để ý đến một lĩnh vực mà lâu nay ít được đề cập. Vì không được phép quảng cáo dưới bất kỳ hình thức nào nên những thông tin về rượu đối với người sử dụng gần như không có. Người uống trước đó chỉ biết chất lượng rượu thông qua người bán lẻ, người bán lẻ thì dựa vào người bỏ mối...
Tại quận 6 TPSG, có 1 khu phố nghèo với hàng trăm cư dân kiếm sống bằng công việc đào, đãi đất tìm sắt vụn.Từ rạng sáng đến chạng vạng tối, hàng trăm người hì hục đào, đãi, nhặt nhạnh từng chút sắt vụn. Mỗi ngày, một người có thể kiếm 60 ngàn-80 ngàn đồng, có khi "trúng ổ" được 300 ngàn- 400 ngàn đồng. Báo Lao Động ghi nhận về kế mưu sinh của những người dân khốn khổ này qua đoạn ký sự như sau.
Tại miền Trung, trên địa bàn tỉnh Bình Định, có xã Tây Giang thuộc huyện Tây Sơn tập trung nhiều cư dân nghiện ma túy, hơn hai phần ba số dân nghiện này lại chuyên đi đào đãi vàng, và đã có không ít gia đình tan nát vì vàng. Báo Thanh Niên ghi nhận những thảm kịch bi thương tại xã này qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, tại VN, có lẽ ít có thành phố nào mà lại rối rắm nhiều loại dây điện giăng như mạng nhện như ở các khu phố của Hà Nội. Chỉ cần dừng lại ở bất kỳ một con phố nào đó cũng có thể thấy những cột điện chằng chịt những dây là dây. Nào là dây điện cao thế, hạ thế, đường cáp điện thoại, cáp truyền hình, đường truyền internet.
Tại các khu công nghiệp trên địa bàn các tỉnh Đồng Nai, Bình Dương và TPSG, giới công nhân thuê phòng trọ có cuộc sống không lấy gì làm ổn định. Họ phải đối mặt với chuyện mưu sinh như: tiền phòng, tiền điện, tiền chợ... và cả an ninh cho chính mình. Khó khăn là vậy nhưng nhiều thanh niên vẫn phải sống và số lượng lao động rời bỏ quê nhà để đến các khu công nghiệp kiếm việc ngày càng tăng.
Theo báo quốc nội, có lẽ trên thế giới, không ở nước nào cái vỉa hè lại được sử dụng triệt để vào mục đích kiếm tiền như VN. Tại các thành phố, đối với nhiều người, cái vỉa hè thực sự đã trở thành "vỉa tiền".Song chủ nhân thực sự của vỉa hè thì lại rất ít, đó chính là chủ nhân của những căn nhà mặt tiền. Với những người có nhà mặt tiền
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại VN, bác sĩ nào cũng có thể làm giải phẫu thẩm mỹ, từ bác sĩ ngoại khoa, tai mũi họng, mắt, nhi khoa đến... nội khoa, chỉ cần một chút khéo tay và vài lần nhìn "đàn anh" thực hành là có thể ra nghề. Vì thế mới có chuyện một bác sĩ ngoại khoa tim mạch nổi tiếng từng đặt túi ngực cho một nữ thư ký xinh đẹp
Tại miền Tây, có 1 loại rượu đế nổi tiếng từ hàng trăm nay. Loại rượu đế này được sản xuất tại khu vực Gò Đen, huyện Bến Lức, tỉnh Long An. Thường rượu từ đây được chở đi bỏ mối bằng can, thùng lớn, bán khắp các tỉnh miền Nam VN. Các tiệm bán lẻ lại chiết ra bình nhỏ rồi chế biến. Nhiều người tiếp tục pha chế lại để kiếm lời.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, chương trình dạy tạo ngoại ngữ ở các trường đại học VN vẫn còn nhiều điều bất cập, và sự yếu kém về ngoại ngữ đang trở thành rào cản đối với sinh viên khi bước vào môi trường lao động cạnh tranh. Báo Người Lao Động ghi nhận về thực trạng học ngoại ngữ tại các trường đại học VN như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.