Hôm nay,  

Cò Nhà Trọ

01/10/200300:00:00(Xem: 6022)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Thanh Niên, trong khi các khu nhà trọ trên địa bàn thành phố Sài Gòn luôn phát triển về số người thuê và số phòng xây dựng thêm, thì tại Hà Nội, nhà trọ đang khan hiếm bởi ngày càng đông sinh viên ngoại tỉnh sau khi ra trường bám lại tìm việc, cộng với cơn sốt đất khiến nhiều chủ nhà trọ cắt đất để bán, không cho thuê nữa. Nắm được điều này và biết rõ tâm lý sinh viên khi đã đến nhờ trung tâm thường là đang cần gấp nhà trọ, các "cò" nhà trọ mặc sức tung hoành. Cũng có trung tâm làm ăn trách nhiệm, thông cảm hoàn cảnh sinh viên, cố gắng giúp họ ký hợp đồng thuê nhà, nhưng số này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Báo TN viết về hoạt động của cò nhà trọ tại Hà Nội như sau.
Tại Hà Nội, khách đến thuê nhà qua trung tâm nhà đất thường được nhân viên môi giới mô tả rất rõ hình dạng, cấu trúc căn phòng, nhưng địa chỉ thì được giấu kín. Để được xem nhà, khách phải nộp 50 ngàn đồng phí dịch vụ dù có thuê được hay không. Tại một trung tâm môi giới nhà đất trên phố Khương Trung , "cò" K. đã thuyết phục được khách hàng với những thông tin về một ngôi nhà biệt lập, giá mềm, có sân riêng với sức chứa 10 xe máy. Sau khi đồng ý nộp phí dịch vụ, khách được K. dẫn đến một ngôi nhà đối diện sông Tô Lịch. Nhưng không may, nhà này đã bị người khác thuê làm nơi tập kết đồng nát. Khách đòi lại tiền thì "cò" K. tỉnh bơ đáp: Anh em đã thống nhất trước đây là phí xem nhà rồi mà. Để vớt vát, K. hứa hẹn sẽ giới thiệu nhà khác, nhưng thời gian chờ đợi cứ bị kéo dài.

Tại một văn phòng nhà đất khác trên đường Đại La, các nhân viên môi giới cũng thường làm việc với kịch bản như vậy. Vào đầu năm học, mỗi ngày văn phòng giới thiệu nhà cho khoảng 3-5 khách hàng, nhưng số thuê được nhà lại không nhiều. Trọng, sinh viên năm thứ 2, quê ở nghệ An, kể: Em đã từng làm đến 3 hợp đồng dịch vụ môi giới, nhưng họ chỉ đưa đến những chỗ mà mình không thể ở được. Bạn của Trọng cũng trong hoàn cảnh tương tự, cậu được trung tâm hứa tìm cho một phòng trọ khác. Nhưng sau hơn 10 ngày chờ đợi, cậu đành phải tự đi tìm nhà.
Giải thích cho việc giấu địa chỉ nơi trọ cho khách hàng, các "cò" thường giải thích rằng để đề phòng những nhân viên ở trung tâm khác ăn cắp thông tin. Thực ra, đây là chiêu để tung hoả mù với các "thượng đế". Nếu khách hàng tỏ ra lưỡng lự thì các "cò" sẽ đảm bảo bằng một bản hợp đồng dịch vụ môi giới thuê nhà - đất với hàng loạt điều khoản thoả thuận giữa hai bên, với lời hứa nếu bên A (phía trung tâm) bất tín thì bên B có quyền lấy lại dịch vụ và có thể kiện trung tâm ra toà.
Bạn,
Cũng theo TN, lệ phí dịch vụ chỉ là một phần nhỏ trong bản hợp đồng với trung tâm môi giới. Sau khi thuê được nhà, bên B ngoài số tiền hằng tháng trả cho chủ nhà còn phải trả thêm 50% tiền thuê nhà tháng đầu cho trung tâm. Lợi dụng điều này, nhiều "cò" đã tự ý nâng giá thuê nhà, có khi lên gấp rưỡi nhằm trục lợi. Một phòng trọ được "cò" phát giá 500 nghìn đồng/tháng, nhưng khi hỏi chủ nhà mới biết, giá chỉ 400 nghìn và chủ nhà này chưa bao giờ liên hệ với trung tâm môi giới kia. Để tạo niềm tin cho khách thuêá, nhiều "cò" còn mạo nhận là người nhà của nhà chủ. Các trung tâm đều có một đội ngũ chuyên "săn" nhà trọ cho khách hàng của mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, tại VN, chuyện nhiều thiếu niên tụ tập thành băng nhóm đua đòi ăn chơi, quậy phá đã không còn là hiện tượng riêng biệt. Sự hư hỏng và tính chất côn đồ còn tăng lên ở mức độ báo động khi thiếu tiền xài, mua sắm. Các nhóm thiếu niên này sẵn sàng lao vào con đường trộm cắp, cướp của, thanh toán theo kiểu xã hội đen chỉ để chứng tỏ mình là "người lớn", là dân "anh chị.
Theo báo Lao Động, trên địa bàn tỉnh Bình Phước (Bình Long-PhướcLong cũ), hàng ngàn gia đình nông dân có vườn trồng cà phê đang lao đao lỗ đậm. Toàn tỉnh này có 401,000 hecta đất nông nghiệp, trong đó có hơn 39,000 hecta đất trồng càphê chiếm khoảng 10% diện tích đất nông nghiệp trên toàn tỉnh. Mùa cà phê năm nay mất giá
Theo báo Tuổi Trẻ, tại tỉnh Hậu Giang có một chuyện rất lạ: học sinh vừa học vừa phải lấy tay bịt mũi hoặc đeo khẩu trang, còn tay kia thì gãi lia lịa vì ruồi nhặng tấn công tới tấp. Nhiều học sinh bị ngất xỉu khi đang ngồi học hoặc choáng váng phải lên phòng y tế sơ cấp cứu. Nguyên nhân là do những đống bã bùn rộng trên 2 mẫu của 1 nhà máy đường thải ra. Báo TT ghi nhận về thực trạng này như sau.
Theo báo Tuổi Trẻ, ngày 19/12 vưà qua, ga Sài Gòn đã tổ chức bán vé cho hành khách đi từ Huế ra Hà Nội trong hai ngày 19 và 20 tháng chạp âm lịch. Theo quy định của nhà ga, khách phải xuất trình căn cước.Nhưng khác với hai ngày khởi động bán vé tàu tết trước đó, trong ngày Chủ nhật 19/12, dòng người đến xếp hàng chờ lấy vé tăng vọt, nhiều người đến từ trước 0 giờ để chờ mua vé.
Theo báo quốc nội, chưa có nơi nào lắm chợ như TPSG. Thành phố có bao nhiêu con đường thì số chợ sẽ còn hơn như thế. Không chỉ "phong phú, đa dạng" của các loại hình chợ, mà còn kéo theo đó là sự lôi thôi, luộm thuộm của phố xa. Báo Người Lao Động ghi nhận về hiện trạng này như sau.
Tại miền Tây, Cù lao Tân Lộc được mệnh danh là xứ vườn, hiền hòa, thơ mộng nằm giữa sông Hậu thuộc huyện Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ. Tuy nhiên, gần đây Tân Lộc còn có tên gọi mới: "Đảo Đài Loan". Bởi vài năm nay, Tân Lộc trở thành một trong những xã ở đồng bằng sông Cửu Long có đông người lấy chồng ngoại
Chuyện xảy ra tại tỉnh Long An, một người đàn bà ở thị xã Tân An, đã đến huyện Thạnh Hóa hỏi cưới một cô gái về làm vợ bé của chồng bà. Sau đó, biến cô gái này thành kẻ hầu hạ đặt dưới sự quản lý nghiêm ngặt của bà. Câu chuyện này được đồn đại trong nhiều ngày qua ở tỉnh này. Phóng viên báo Người Lao Động ghi lại chuyện này như sau.
Bất cứ ai từng sống ở đất Sài Gòn, hẳn đã ít nhất một lần trong đời nghe văng vẳng bên tai điệp khúc: "Răng vàng, bạc vụn, tiền cũ, tiền xưa, ghế bàn, giường tủ, máy móc hư, sắt vụn... bán không"" Đó là tiếng rao của dân thu mua phế liệu mà giới bình dân gọi dân ve chai. Trong phóng sự "vương quốc ve chai"
Trên địa bàn các tỉnh phía Bắc của miền Trung, có huyện Lệ Thủy là vựa lúa của tỉnh Quảng Bình. Thế nhưng, tại huyện này có làng Thống Nhất thuộc xã Mỹ Thủy lại luôn phải đối mặt với nạn đói, dân cả làng lại không có đất làm ruộng. Nỗi lo lớn trong đời người nông dân là mất mùa. Nhưng có lẽ, đau hơn cả nỗi lo ấy là làm nông dân mà không có ruộng.
Theo báo Tuổi Trẻ, mỗi ngày trên địa bàn thành phố Sài Gòn có hàng trăm tấn bùn cống bị lén lút đem đi đổ bừa bãi khắp nơi, và đến nay thì tình trạng này vẫn tiếp diễn. Điều đáng nói là trong khi các tài xế hằng ngày phải lén lút chở bùn cống đi đổ khắp nơi thì người dân lại liên tục cầu cứu các cơ quan chức năng địa phương...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.