Hôm nay,  

Làng Sét Đánh

20/09/200200:00:00(Xem: 5835)
Bạn,
Theo báo Nông Nghiệp VN, tại tỉnh Hà Tĩnh có làng Sơn Lộc ở huyện Can Lộc được cư dân địa phương gọi là làng “sét đánh” vì năm nào ở đây, dông sét cũng hoành hành dữ dội, gây thiệt hại không nhỏ. Sét đánh chết người cả ngoài đồng, trên đường và trong nhà, cả trước và sau cơn dông. Người dân ở đây cho biết, làng chỉ có 4 tháng được sống trong thanh bình, 8 tháng còn lại trong năm (từ tháng 2 đến tháng 9), luôn bị dông sét đe dọa. Mỗi khi trời nổi dông, cả làng lo sợ. Báo NNVN ghi lại những thiệt hại và những khốn khổ của dân làng này khi dông sét hoành hành như sau.
Từ 1990 tới nay, mật độ dông sét càng tăng, năm nào dông sét cũng gây thiệt hại. Năm 1990, sét đánh chết 3 người, bị thương 3 người. Năm 1991 chết 2 người, 3 bị thương. Năm 1992 và 1993, mỗi năm 2 người chết, 2 bị thương. Từ năm 1994 đến 2001, 5 người chết, 6 người bị thương... Số tài sản bị thiệt hại gồm 38 cột điện bị gãy, 8 ngôi nhà dân, 1 ngôi chùa, một nhà kho hợp tác xã bị hỏng, 1 con trâu bị chết, 4 con trâu, bò khác bị thương, 1 số tài sản khác bị hư hại.

Dông sét quả là một mối đe dọa đến sự sống của người dân Sơn Lộc, bởi sét ở đây, không hoạt động theo quy luật. Thường thì sét đánh chủ yếu từ đầu đến giữa cơn dông. Nhưng ở Sơn Lộc, sét đánh chết người bất cứ lúc nào mỗi khi những yếu tố của dông vẫn còn tiềm ẩn. Đơn cử, ngày 22/6/1990, sét đánh chết 3 người ở ngoài đồng: ngày 8/5/1994, sét lại đánh chết em Nguyễn Trí Quế tại cồn Cổng... đều khi trời chuẩn bị cơn dông. Ngược lại, nhiều vụ sét đánh chết người khi dông đã tan, tưởng chừng như cuộc sống thanh bình đã trở lại, như vụ sét đánh chết em Nguyễn Thị Hoa, lúc 16 giờ ngày 5/5/2001, tại đồng Hoang; đánh chết chị Nguyễn Thị Kỳ lúc chị vừa dắt bò ra đồng... đều khi dông đã tan. Trường hợp chị Nguyễn Thị Thanh, bị sét đánh chết, còn chồng chị, anh Trần Quốc Luân bị liệt đôi chân bởi “thần sét” gõ cửa nhà anh lúc 20 giờ ngày 9/2/1997. Sét đánh vào nhà anh Nguyễn Trí Nuôi, khiến 2 người bị thương hồi 17 giờ ngày 2/2/2001. Còn ông Báu, ông Châu đến nay vẫn chưa hết kinh hoàng về vụ sét đánh vào nhà ông Nguyễn Hữu Văn hồi 15 giờ ngày 22/5/2000, lúc mà 2 ông đang cùng cả nhà ông Văn ngồi uống nước, 6 người cả chủ và khách đều bị thương, 6 cốc nước chè xanh, 1 quạt điện, 1 tivi bị vỡ tan. Giờ mỗi lần sấm sét, ông Báu, ông Châu kinh hãi trùm chăn để trốn. Trên đường làng, tại đồng Tùng trên con đường liên xã, “thần sét” cũng đánh chết 1 cô giáo, 2 học sinh bị thương. Tại giếng Lai, 2 học sinh đi học về đều bị sét đánh chết...
Bạn,
Theo báo này, được báo cáo của xã, năm 2001, Trung tâm Khoa học công nghệ (KHCN) tỉnh đã nghiên cứu hiện tượng dông sét điển hình ở đây. Giám đốc Trung tâm KHCN Hà Tĩnh Nguyễn Đình Hải cho biết: Qua khảo sát bước đầu, gần 10km2 của Sơn Lộc có đến 24 trọng điểm đánh phá của “thần sét” và thiệt hại do dông sét gây nên ở đây trong 10 năm qua là một điển hình trong cả VN. Theo ông Hải, trong điều kiện ngân sách tỉnh hạn hẹp, ngoài việc nghiên cứu về dông sét ở Sơn Lộc, đề tài chống sét cho làng này sẽ lấy chương trình truyền thông, nâng cao nhận thức về dông sét cho người dân để họ chủ động phòng tránh và tự đầu tư thiết bị chống sét tại nhà mình là chính. Mỗi thiết bị chống sét cho gia đình từ 500 - 1.5 triệu đồng. Nhưng Sơn Lộc lại là làng nghèo và có tới hơn 1,700 gia đình. Không thể bỏ làng, người dân Sơn Lộc phải tiếp tục sống trong lo âu, sợ hãi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong ký ức nhiều thế hệ người Sài Gòn còn in đậm hình ảnh những người thợ bận rộn nhồi bột, vo nhân, in khuôn nướng bánh trung thu phục vụ khách qua đường vào những năm đầu 1960 trên trục đường Trần Hưng Đạo nối liền Sài Gòn - Chợ Lớn lúc nào cũng người mua kẻ bán sầm uất. Đó là hình ảnh những người thợ làm bánh trung thu của Nhà hàng Đồng Khánh, góc đường Trần Hưng Đạo - Đồng Khánh (cũ), quận 5. Báo Người Lao Động viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, gần 30 năm qua, hàng chục ngàn dân ở Thủ Đức phải dùng nước không bảo đảm vệ sinh. Điều nghịch lý là nhiều gia đình sống gần nhà máy nước Thủ Đức nhưng luôn "khát nước". Tại nhiều khu vực, nguồn nước để người dân sử dụng chủ yếu vẫn là giếng khoan. Mặc dù độ sâu của giếng thường trên 60m
Tại ở ấp Chánh Mỹ, thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, sáng nào người dân cũng thấy một ông lão trạc 80 tuổi mặc cái áo bành tô, quần "bò" bạc màu, đầu trần, chân mang đôi dép da có quai hậu ngồi trên chiếc ghế đá ở đường Bạch Đằng - cạnh bờ sông chuẩn bị cho một ngày mới với công việc đánh xe ngựa. Ông lão này là một trong hai người đánh xe ngựa cuối cùng ở thị xã tỉnh lỵ Bình Dương
Theo báo Thanh Niên, công an CSVN thành phố Sài Gòn vừa bắt 1 tay đạo chích thuốc hàng cao thủ: chỉ trong vòng hơn 1 năm, trộm liên tục đột nhập vào các cơ quan công quyền CSVN (có nhân viên bảo vệ hẳn hoi) giữa ban ngày và ung dung dắt ra khỏi cổng hàng chục chiếc xe của các quan chức, nhân viên. Báo TN ghi lại "thành tích đạo chích" của kẻ trộm này như sau.
Trong thời gian gần đây, tình trạng chơm bản quyền khơng chỉ xảy ra trong giới soạn nhạc, mà cịn lan sang sân khấu cải lương, thoại kịch, và cả hài kịch. Về sân khấu hài, thành phần bị chơm bản quyền là những diễn viên từ quê lên tỉnh. Lợi thế của những diễn viên nàu là biết ca vọng cổ, nên việc sáng tác các tiểu phẩm hài kịch "mì ăn liền" khơng khĩ
Tại SG, có 1 thanh niên kiếm sống nhờ dịch vụ trang điểm cho gái bán bar. Chỉ với bộ đồ nghề đơn giản vài ba thỏi son; hai cây chổi quét mặt loại lớn, nhỏ; một cây chì kẻ; hai, ba hộp phấn màu..., nhưng qua bàn tay của thanh niên này, khuôn mặt các cô phục vụ bar trở thành một "thế giới nổi loạn". Tin Nhanh VN viết về thanh niên này như sau.
Tại VN, luật sư được dân gian gọi là "thầy cãi", phần nào chỉ sự ăn nói khôn khéo của họ trước pháp đình. Tuy nhiên, đôi khi họ cũng phải vướng vào tình cảnh "thần khẩu hại xác phàm". Báo Thanh Niên ghi lại 1 số trường hợp như sau. Cuối tháng 8/2004, ông Nguyễn Xuân Ngữ (59 tuổi, ngụ tại phường Long Thạnh Mỹ, Quận 9, TP.SG) đã gửi đơn đến Tòa án Quận 9
Theo báo quốc nội, toàn thành phố SG có 57 nhóm hài đang hoạt động, trong số đó có đến 2/3 số diễn viên xuất thân từ các đoàn cải lương miền Tây Nam phần. Các đoàn tan rã, họ lên Sài Gòn đi tấu hài kiếm sống. Để được làm diễn viên hài có khi họ phải trả bằng nước mắt.Khi sân khấu cải lương lâm vào cảnh đìu hiu, nhiều nghệ sĩ cải lương rẽ sang nghề tấu hài để nuôi sống gia đình và bản thân.
Tại Sài Gòn, nhà hàng, quán nhậu là nơi tiếng hát bị át đi bởi tiếng cười, nói và tiếng cụng ly của dân ăn nhậu. Do vậy, những nơi này là điểm dừng chân của các ca sĩ mà "sự nghiệp" âm nhạc "lận đận" hay đã kết thúc ở các phòng trà.Báo Người Lao Động ghi nhận tình cảnh của những ca sĩ hát ở quán nhậu qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, trên con đường Lê Công Kiều, quận 1 TPSG, có 1 khu phố với những cửa hàng nho nhỏ khiêm tốn bày bán các mặt hàng đồ cổ và đồ mỹ nghệ. Đây là địa chỉ khá quen thuộc của du khách trong và ngoài nước. Việc kinh doanh đồ cổ và giả cổ tại con đường này bắt đầu từ những năm 1980 và bắt đầu phát đạt từ thập niên 1990


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.