Hôm nay,  

Khát Khao Lên Bờ

04/07/200600:00:00(Xem: 3121)

Bạn,

Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại một xã của tỉnh Hà Nam, miền Bắc VN. Tại xã này có một làng chài trên sông Đáy. Ở đây có gần 200 con thuyền lớn nhỏ nằm bất động trên sông. Sống trên dòng sông Đáy, họ mang trong mình bao nỗi lo âu, lo chạy từng bữa ăn, lo vì không có việc làm, lo vì đến một mảnh đất "cắm dùi" họ cũng không hề có. Tất cả người dân ở đây đang khao khát được lên bờ, khao khát có một cuộc sống cho ra sống. Báo Lao Động ghi nhận về tình cảnh những cư dân này qua đoạn ký sự như sau.

Tại tổ 7 của thôn Lê Lợi, xã Phù Vân, đa số người dân khi được hỏi đều không biết tổ dân cư đặc biệt của mình có từ bao giờ. Họ chỉ biết rằng từ đời ông cha mình, nơi đây đã trở thành chốn mưu sinh duy nhất. Người dân ở đây sống nhờ con tôm con cá, nghề duy nhất từ đời ông đời cha để lại là nghề đánh bắt cá, "đánh ốc, đánh hến" để sống qua ngày. Lũ trẻ, thay vì cắp sách đến trường, chúng theo bố mẹ kiếm sống trên sông nước.  Hiện nay, làng chài Phù Vân chỉ có 40 em trên tổng số 80 em được đến trường. Phần lớn các em đều không qua lớp mẫu giáo.

Trình bày về tình cảnh của cư dân trong tổ, ông Nguyễn Gia Lượng, tổ trưởng tổ 7, thì  "tổ này có 69 gia đình với gần 500 người. Gia đình nào cũng có từ 5 đến 8 người, như gia đình tôi có 8 người cùng sống trên thuyền, rất chật hẹp. Đây là nơi ở của mình, nhưng nói thật nó còn không bằng cái ổ chuột, 8 con người sống trên con thuyền dài 6m, rộng 1.5m, cao cũng chỉ khoảng 1m. Ngày nào cũng ra chui vào rúc, đêm ngủ người nằm ngược người nằm xuôi, có đêm đang ngủ bỗng dưng có tiếng động lớn trong thuyền giật mình tỉnh dậy đã thấy nồi niêu bát đũa nằm ngay trên người, nhìn quanh thấy mấy đứa con nằm chồng chéo lên nhau, tôi không kìm nổi nước mắt, vừa thương vợ con vừa tủi cho cái thân mình". Thuyền của cư dân Nguyễn Thị Huê cũng ở cạnh đấy, chị có gia cảnh rất éo le, chồng chết, một mình chị bươn chải nuôi hai con nhỏ. "Nhà" của chị là con thuyền nhỏ rách nát phần đuôi, mạn thuyền bị hỏng nặng, mái thuyền là những tấm cót đan mục nát xiên xẹo, tả tơi. Vì thương hai đứa con nhỏ, chị mới lặn lội kiếm sống trên dòng sông Đáy. Đi cào ốc hến từ sáng sớm đến chiều hôm, cũng chỉ mang về có 4-5 ngàn đồng để rau cháo nuôi con.

Bạn,

Cũng theo báo Lao Động, làng chài ở xã Phù Vân đã trải qua biết bao thăng trầm chìm nổi. Mấy chục năm nay rồi, nước sinh hoạt không có, người dân muốn có nước thì cha con, mẹ con phải gồng gánh đến từng hộ gia đình ở trên bờ để xin từng can. Có thời gian trên bờ cũng thiếu nước, vậy là người dân phải đi mua từng thùng nước về dùng. Nước sinh hoạt rất khan hiếm, đến giặt đồ, rửa bát, đều dùng nước sông Đáy. Những năm gần đây, dòng sông Đáy đã ô nhiễm rất nặng. Bởi vậy, nếu người dân dùng nước sông kéo dài sẽ có nguy cơ bùng phát nhiều chứng bệnh vô cùng nguy hiểm tại làng chài này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuyệt vời: Tết đã là di sản, sao lại có thể bỏ được... Báo Lao Động ghi lời Chuyên gia văn hóa Nguyễn Hùng Vĩ cho rằng, bỏ Tết truyền thống chẳng khác gì bỏ đi một di sản hàng nghìn năm.
Vậy là sắp cúng ông Táo rồi. Năm nay, ngày cúng ông Táo rơi vào Thứ Ba 29/1/2019, hơi tiếc vì không phải cuối tuần. Nhiều người dân vẫn tin vào cúng ông Táo có một sức mạnh tâm linh, nhưng đa số đã ý thức rằng đó chỉ là một phong tục đẹp thôi. Báo Gia Đình Mới nêu câu hỏi: Năm 2019, cúng ông Công ông Táo ngày nào đẹp và chuẩn nhất?
Nhìn trên đường phố, nơi nào cũng thấy sắc màu xuân... Cận ngày rồi, ai cũng bận rộn, và cả lo lắng... Bản tin TTXVN kể: Chưa phải thời điểm "tíu tít" của các chợ hoa, nhưng trên nhiều tuyến phố của TP SG đã rực rỡ sắc Xuân
Đội tuyển Nhật Bản đá thắng đội tuyển Việt Nam tỷ số 1-0. Như thế, Nhật Bản sẽ vào bán kết giải Asian Cup. Chung cuộc trận bóng, Nhật Bản 0-1 Việt Nam, và đội tuyển VN rời Asian Cup.
Chung cư nghiêng... báo động đỏ... Chuyện xảy ra giữa trung tâm Sài Gòn. Báo Công An kể: Chung cư ở trung tâm Sài Gòn nghiêng nghiêm trọng, khẩp cấp di dời dân trong đêm.
Hoa là hình ảnh gắn liền với Tết. Hoa là hy vọng, là ước mơ cho trọn năm sắp tới… Báo Người Đưa Tin kể chuyện hoa Đà Nẵng… Còn 2 tuần nữa là Tết Nguyên đán Kỷ Hợi 2019 sẽ chính thức gõ cửa. Tuy nhiên, ngay từ giây phút này, người dân trồng hoa làng Vân Dương, xã Hòa Liên, huyện Hòa Vang, TP Đà Nẵng đã tất bật chăm bón những khâu cuối cùng để chuẩn bị phục vụ hoa dịp Tết. Năm nay làng hoa Vân Dương trồng chủ yếu các loại hoa cúc, hoa trạng nguyên, hoa ly, hoa mào gà, dạ yến thảo, hướng dương… Hoa cúc thì nhập giống của Đà Lạt, hoa ly thì lấy giống ở Hà Lan, các loại hoa khác đa số nhập giống từ TP. SG.
Vậy là đội tuyển Việt Nam đã chứng tỏ được tài năng tuyệt vời... Báo Hà Nội Mới kể: Tối 20-1, đội tuyển Việt Nam đã giành quyền vào tứ kết Giải bóng đá vô địch châu Á (ASIAN Cup) - 2019 sau khi thắng Jordan 4-2 trên chấm luân lưu (hòa 1-1 sau 120 phút thi đấu) ở trận đấu đầu tiên ở vòng đấu loại trực tiếp.
Nhờ Hiệp định thương mại, kinh tế VN sẽ tăng tốc. Bản tin VOV kể: Cơ hội từ Hiệp định CPTPP là rất lớn, các DN và các ngành hàng đều có thể nắm bắt kịp thời nếu như không muốn những cơ hội đó trở thành thách thức.
Chỉ còn hai tuần nữa là Tết Kỷ Dậu 2019, mời đọc bài viết mới của Chu Kim Long. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, cựu tù, vượt biển, hiện là cư dân San Jose, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California.
Vậy là gần Tết... Nhiều lễ hội chuẩn bị tưng bừng... Báo Việt Nam Mới kể chuyện Đà Nẵng: Tết Nguyên đán Kỷ Hợi 2019, đường hoa xuân Đà Nẵng được tổ chức tại đường Bạch Đằng, từ khu vực cầu Rồng đến trước trụ sở HĐND TP Đà Nẵng và Trần Hưng Đạo.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.