Hôm nay,  

Khách Đi Tàu Chui

08/10/199900:00:00(Xem: 7408)
Bạn,
Trên các chuyến tàu lửa tuyến đường Sài Gòn-Hà Nội hay ngược lại, luôn luôn có ba “dạng” hành khách: hành khách có vé chính thức mua tại các quầy bán vé ở nhà ga, hành khách mua vé chợ đen của các cò vé, và hành khách mua vé “miệng” với các nhân viên hỏa xa trên tàu. Với dạng thứ ba, khách được các kiểm soát viên xếp vào thành phần đi tàu “chui”. Cần phải đi gấp khi không mua được vé chính thức, thay vì phải mua vé chợ đen với giá cao hơn từ 30% đến 50% so với giá quy định, hành khách chỉ cần tìm gặp một nhân viên nhà ga (thường mặc đồng phục) thì sẽ được sắp xếp để lên tàu với giá rẻ hơn 1/2 hay 1/3. Ngoài trường hợp nói trên, còn có nhiều lý do để đi tàu chui như những câu chuyện sau đây được một nữ phóng viên báo Sài Gòn ghi lại.
Trên chuyến tàu S 8, tôi được nghe kinh nghiệm đi tàu chui của một cậu sinh viên Kinh tế, quê ở Nha Trang. Cậu cho biết em bỏ tiền ra mua vé, đi chui suốt ba năm học, mỗi năm về nhà 5-6 lần, vừa an toàn, vừa rẻ. Lên tàu là em nhậu cùng nhân viên tàu suốt chuyến. Cậu còn nhận xét: nhân viên người Nam thoáng hơn người Bắc, dễ cảm thông cho sinh viên hơn. Cậu sinh viên nói trên có lần dắt 9 cô bạn cùng đi chui. Xui làm sao, tuy trót lọt qua hai cửa ải nhưng khi tàu chạy thì đụng đoàn thanh tra của nhà ga kiểm tra đột xuất. Cả tiểu đội bị đuổi xuống ga Mường Mán giữa đêm hôm khuya khoắt. Anh chàng phải bôi đen trang phục cho ra dân bụi để ra ngoài đón xe về Nha Trang. May sao là có một cậu thanh niên chứ nếu toàn con gái thì biết xoay xở làm sao giữa sân ga vắng vẻ vào giờ ấy" Lại có một cô sinh viên Đại học Khoa học Huế khi mang hành lý cồng kềnh chưa kịp lấy vé ra thì bị mắng xối xả “ngữ chúng mày chỉ có đi tàu chui thôi” làm cô tức đến khóc ngon lành. Vào những ngày lễ, Tết thì tình cảnh lại vô cùng bi đát hơn. Hai ba người bị nhét vào một giường, ghế ngồi thì ba người hai ghế, ghế “xơ cua” cũng chật cả lối đi. Lắm lúc gặp công an giao thông kiểm tra thì khách chui bị đưa vào toa lét để trốn. Lại còn tình trạng do nhân viên trên tàu và dưới ga không thỏa thuận chia chác hợp lý, người lãnh đủ là hành khách vì bị trì kéo mất thời gian, thậm chí còn bị mắng té tát.

Không chỉ sinh viên-những người luôn bị viêm màng túi-mới dễ dàng được cảm thông như vậy. Trên chuyến tàu LH 3 từ Hà Nội vào Sài Gòn mới đây, trong khi còn có một khoang giường mềm còn trống thì cô nhân viên xét toa 7 đã nói thẳng thừng với khách: Tôi đố chị bói ra được chiếc vé đi bây giờ, tôi sẽ trả tiền lại. Trong khi đó khoang ở cạnh phòng tôi có đến 3 chị phụ nữ cùng đi với 3 đứa trẻ, tất cả hoàn toàn đi chui. Một chị đến Tuy Hòa, hai chị vào Sài Gòn. Một chị do quen biết nhân viên, hai chị kia trả 200 ngàn/giường (bằng 1/2 giá gốc). So với giá cả quy định thì giá tàu chui bao giờ cũng chỉ bằng 2/3 chính thức, nếu khéo chèo kéo thì có thể chỉ bằng 1/2, còn quen biết thì chỉ 1/3. Hành khách thấy rẻ thì cứ liều, vả lại nhân viên đã bảo không sao thì lo gì.
Bạn,
Một phụ nữ lớn tuổi đã kể lại với nữ phóng viên câu chuyện Tây cũng đi tàu chui. Theo lời phụ nữ cao niên này, tại ga Huế, bà gặp một cặp thanh niên người Âu cùng lên chuyến tàu xuất phát lúc 18 giờ 15. Nửa đêm đi vệ sinh, bà ngạc nhiên khi gặp cặp thanh niên này ngồi trong toa nhân viên. Sáng hôm sau bà lân la hỏi chuyện thì biết cặp thanh niên này là người Pháp, và cũng đi chui. Bà hỏi: Ai chỉ mà đi chui. Hai thanh niên này trả lời: Những bạn bè đi trước mách bảo, nên thử đi!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi đổi tên, sẽ thoát tụt hậu? Có vẻ như nhiều quan chức Hà nội tin như thế…
Hình như chính phủ Hà nội lo sợ dân chúng biểu tình theo kiểu như Hồng Kông… do vậy cảnh sát phải diễn tập đàn áp biểu tình.
Từ chiến tranh thương mại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, cho tới các sóng gió Biển Đông… bàn tay chính phủ Bắc Kinh hung hiểm phóng phi tiêu ra tứ phía…
Con gà đẻ trứng vàng cho Việt Nam và các nước Đông Nam Á vẫn luôn luôn là ngành du lịch… vì tự nhiên khách quốc tế rủ nhau tới xài tiền trong sân nhà mình…
Lúc nào cũng trai thừa, gái thiếu… thặng dư chênh lệch trên cả nước, không chỉ tại Sài Gòn.
Tưng bừng kinh doanh lậu… Đó là chuyện bến bãi đường thủy…
Dầu lậu chở lặng lẽ… cả chục ngàn lít dầu… không xuất xứ. Hẳn là tham nhũng, hay hối lộ…
Nhiều ngân hàng không biết làm sao thu hồi tiền cho vay, khi các dự án khổng lồ liên tục thua lỗ… và ngập nợ.
Có quá nhiều nỗi lo cho khu vực Đồng Bằng Sông Cửu Long…
Thôi thì bỏ phạt… hy vọng học trò ngoan mãi, biết vâng lời và học giỏi. Bản tin GiadinhNet kể về một ngôi trường tại Hải Phòng


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.