Hôm nay,  

Làng Mất Tên

19/04/200600:00:00(Xem: 3940)

Theo báo Tuổi Trẻ, trên địa bàn tỉnh Quảng <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Namcó ngôi làng thiếu nguồn nước uống từ 30 năm nay. Đó là làng Trà Đình 2, xã Quế Phú, huyện Quế Sơn. Làng này nằm lọt thỏm giữa lưu vực hai con sông lớn tại Quảng Nam là sông Thu Bồn và sông Ly Ly, nhưng toàn bộ giếng trong làng đều có màu nâu đen sền sệt. Người làng bảo dùng lâu đã quen với mùi hôi nồng nặc, còn khách lạ đến lần đầu cứ nôn thốc nôn tháo khi dùng nước giếng ở làng này. Kể từ đó, dân địa phương đặt cho làng Trà Đình 2 là làng nước đen, và  làng đã bị "mất" tên suốt mấy chục năm qua. Phóng viên báo TT ghi nhận tình cảnh của cư dân làng này qua đoạn kư sự như sau.<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />


 


Cái làng Trà Đình 2 với bao câu chuyện buồn kéo dài suốt mấy chục năm nay đã "mất" tên vì nhắc đến dễ làm người ta tủi thân khi được gọi là làng nước đen, làng mồ côi hay làng bị bỏ quên... Mà ở đó có hơn nửa nghìn người dân lam lũ hằng ngày đối mặt với khó nghèo, bệnh tật cũng chỉ vì thiếu nước, mặc dù là sống ở lưu vực hai con sông lớn.


 


Phóng viên đi theo con đường bêtông mới nhưng nham nhở đoạn trồi, đoạn sụt vì thiếu ximăng và thấy nhoi nhói trong tim khi nhìn những đứa trẻ đen nhẻm, gầy guộc đứng ngơ ngác nhìn khách lạ vào làng. "Bà con tui ở đây mấy chục năm dùng thứ nước ni lâu rồi quen không còn thấy mùi hôi, chỉ hơi bị lợm giọng khi uống. Chỉ tội cho mấy đứa nhỏ đi xa, mỗi khi về làng vào dịp giỗ tết là chịu không thấu với cái mùi hăng hắc và màu nước nâu đen sền sệt này...", cụ ông Nguyễn Văn Năm ở xóm Trung Bình kể.


 


Phóng viên lội quanh làng, đi đến đâu cũng nghe người dân kể chuyện cái giếng nước đen của nhà mình bốc mùi hôi thối từ mấy chục năm nay. Ông Đồng Sỹ Hùng, người không chịu nổi với cái mùi nước tanh nồng đã bấm bụng chắt bóp dành dụm tiền bán heo, gà hơn 10 năm để đầu tư khoan cái giếng, vậy mà nước ngầm vẫn cái mùi tanh và đen như bao cái giếng khác ở trong làng. "Đến nước ni đành chịu chớ biết làm răng chừ. Mất toi 3 triệu đồng khoan giếng. Tui bảo mấy đứa nhỏ cố dùng, lâu rồi quen. Không lẽ phải dời nhà đi nơi khác...".


  


Cũng theo báo TT, ở cái làng mất tên này, đi đến đâu cũng nghe cư dân than trời kêu khổ về chuyện nước sinh hoạt. Tội nhất là đám trẻ của làng dùng nước sinh hoạt bị nhiễm bẩn nên đứa nào cũng đen nhẻm và sinh lắm bệnh, nhưng chẳng mấy được cha mẹ quan tâm. Bởi cái ăn hằng ngày chưa đủ lấy đâu lo chuyện nước tắm giặt cho chúng. Cuộc sống thiếu nước sạch ở cái làng nhỏ ven sông này cứ thế âm thầm trôi qua đã hơn 30 năm nay.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Thanh Niên, các ngân hàng tại thành phố Sài Gòn hiện nay hầu như luôn bị những người môi giới tín dụng rình rập để ăn tiền huê hồng của người đi vay. Những người này bỏ túi ngay những khoản huê hồng rất lớn, thậm chí đến 10 - 15% bởi biết cách làm cho những hồ sơ tín dụng lẽ ra không được giải quyết cho vay thì lại được, chỉ được vay ít thì lại được vay nhiều nhưng không bị "lộ", vì những hợp đồng tín dụng ấy đã được sự bảo kê của các viên chức ngân hàng thông qua cò tín dụng.
Theo báo quốc nội, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, cứ dến cuối năm là các quận nội thành đua nhau "làm mới" vỉa hè. Điều đáng nói là có những đoạn vỉa hè chỉ hư hỏng nhỏ, thậm chí còn rất tốt cũng bị bóc lên, băm nát, gây trở ngại giao thông và sự đi lại của dân chúng.
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại xóm Bến thuộc xã Nguyễn Trãi, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây. Xóm làng này bề ngoài cũng bình yên như bao làng quê khác. Thế nhưng bên trong đang có nhiều người dân sống âm thầm, khổ sở vì bệnh bướu cổ từ lâu mà chưa có điều kiện chữa trị triệt để. Một điều lạ, phần lớn người bị mắc bệnh này đều là nữ giới, tuổi cao.
Theo báo quốc nội, ngày 22 tháng 12 vừa qua, Tòa án CSVN Sài Gòn đã khai mạc phiên tòa sơ thẩm xét xử 32 bị cáo của 1 đường dây buôn bán ma túy xuyên Việt Nam. Phiên tòa sẽ kéo dài trong 10 ngày, và chánh phạm của vụ án là 1 sinh viên 24 tuổi, tên là Trần Xuân Hà. Sinh viên này đã điều khiển một hệ thống vận chuyển và phân phối ma túy rất qui mô.
Theo báo quốc nội, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, sau 12 giờ đêm, các chốn chơi đêm ở vũ trường, quán bar, lần lượt đóng cửa, dân chơi đêm đổ ra đường tìm về các "đặc khu ăn uống" để tiếp tục cuộc chơi. Những điểm đến gắn với ăn nhậu không có giới hạn giờ giấc, được mở cửa thâu đêm suốt sáng, còn khách, còn người phục vụ.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, chuyện áp lực trong học hành với học sinh, sinh viên tại VN không phải là chuyện mới, và các nhà nghiên cứu xã hội, giáo dục đã rất nhiều lần báo động về sức ép đang ngày đêm đè nặng lên vai các sinh viên, học sinh, ngay cả các học sinh bậc tiểu học. Đây chính là khởi nguồn cho một loại bệnh lý của thời hiện đại: bệnh tâm thần vì sức ép học vấn.
Theo báo quốc nội, tại ấp Quảng Lộc, xã Quảng Tiến, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai, có một cư dân tên là Nguyễn Công Lộc đã dày công sưu tầm những chiếc xe máy của Ý được sản xuất từ những năm 50-60 của thế kỷ trước đem về nhà trưng bày. Đây là thứ tài sản vô giá mà chưa chắc có tiền đã mua được.
Theo báo quốc nội, những năm trước đây, nhiều nhà hàng ở TP.SG có những món ăn mới lạ mà nhiều người nghe tên còn thấy lạ hoắc như bò cạp, dế cơm, thằn lằn núi, mối chúa... Nhưng vài năm gần đây, những món ăn đó đã trở thành quen thuộc của nhiều cư dân Sài Gòn và nhiều người đã kiếm sống bằng nghề bán côn trùng.
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, TTXVN, hậu quả lũ lụt trong những ngày vừa qua để lại thiệt hại nặng nề cho các tỉnh miền Trung, từ tỉnh Thừa Thiên đến tỉnh Khánh Hòa. Các tỉnh bị thiệt hại nặng nhất là Bình Định và Phú Yên, Khánh Hòa, Quảng Ngãi. Tại hai tỉnh này, các làng quê xơ xác, tiêu điều, tang thương sau những ngày mưa lũ lớn.
Hơn một tháng nữa mới đến Tết Bính Tuất nhưng vào những ngày này, tại SG, Đồng Nai, dân lao động từ các tỉnh đến kiếm sống, đã tăng tốc độ "cày", tính chuyện kiếm tiền về quê đón Tết. Những lo toan cho ngày Tết dường như càng đè nặng đôi vai của họ vốn dĩ thường trực nỗi lo cơm áo gạo tiền như ghi nhận của báo Đồng Nai qua đoạn ký sự như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.