Hôm nay,  

Những Con Hẻm Trắng

17/11/199900:00:00(Xem: 7888)
Bạn,
Theo báo trong nước, trong thời gian qua, mặc dù các quận, huyện Sài Gòn đều lập các đội phòng chống ma túy, nhưng khi dẹp được khu này thì các con nghiện lại di chuyển sang khu vực khác, thường là vào những con hẻm nằm giáp ranh giữa hai phường. Điều đáng nói là thành phần thiếu nhi ở độ tuổi từ 12 đến 15 chiếm một tỷ lệ khoảng 20% trong tổng số người hiện nay. Tại một con hẻm ở cuối phường 13, quận Tân Bình, trước một căn nhà ở khối phố Bàu Cát 9, dưới chút ánh sáng đèn le lói ngoài hiên nhà, một phóng viên báo Tuổi Trẻ đã chứng kiến cảnh bốn con nghiện khoảng 13, 14 tuổi tụm lại luân phiên chích cho nhau một cách điệu nghệ. Cách đó bốn căn, hai thanh niên khác cũng đang thản nhiên chích. Toàn cảnh về hiện trạng này được phóng viên ghi nhận như sau:

Cách chích của những con nghiện bây giờ cũng khác: một tên trong nhóm làm thủ quĩ phân phát cho mỗi con nghiện một bi, sau khi đổ thuốc vào ống chích rồi đâm vào động mạch để rút máu rồi lắc đều cho tan thuốc mới tiếp tục chích. Một con nghiện trẻ khoe: Chích kiểu này đỡ tốn thuốc, khỏi cần nước cất nhưng đúng liều. Còn N.L nhà ở khu vực Vườn Lài, phường 17, thú thật: Bọn em đâu có tiền để chích nên phải sử dụng cách này để đỡ tốn, một ống chích 1.000 đồng và khoảng 30.000 đồng thuốc là đủ để mấy đứa xài chung. N.L là một trong những đứa trẻ đã chích từ hai năm nay. Giờ đây công việc của em là lượm ve chai, kiêm thêm “chà đồ nhôm” (chôm đồ nhà) lấy tiền chích choác. Còn tại đầu đường Tân Thành-Âu Cơ, nơi giáp ranh giữa phường 17 và phường 19 quận Tân Bình, nói đúng hơn là một con hẻm rộng hơn 2 mét, tối thui, mưa thì ngập lên đến đầu gối, đường gập ghềnh những hố voi to đùng, con nghiện có lúc đứng ra đứng ra giữa đường để chích. Một bà cụ ở đây cho biết nhóm này sau khi chích xong là lăn ra nằm một đống giữa nhà người dân. Số khác thì vòng quanh khu phố, nhà sao sơ hở là chúng rinh ngay. Chuyện mất xe đạp xảy ra thường ngày. Thế mà cả tháng trời không thấy bóng anh công an khu vực. Mà thú thật cũng chẳng ai dám đụng đến bọn trẻ này, đứa nào cũng cầm ống chích hăm dọa “ai tố cáo với công an sẽ nhận ống chích này”. Còn anh công nhân Xí nghiệp điện Cadivi than phiền: Bọn này bây giờ chẳng còn biết sợ ai, ngược lại người dân lại sợ chúng. Trước đây, chúng còn hoạt động âm thầm nhưng nay thì công khai chẳng xem ai ra gì. Tại con hẻm 187 đường Bạch Đằng giáp ranh giữa phường 2, quận Tân Bình và phường 3 quận Gò Vấp, hàng chục thanh niên mời chào khách. Một người dân xin giấu tên cho biết tình trạng mua bán ma túy diễn ra rất phức tạp. Ban ngày bọn chúng còn kiêng nể một chút, nhưng tối thì hoạt động như cái chợ, ma túy, mại dâm đứng công khai đầy đường. Cách đó không xa trên địa bàn phường 2, quận Tân Bình, tại nhiều con hẻm, nhiều người dân cho biết bọn trẻ mua bán heroin này không biết từ đâu đến, nhưng chúng hoạt động rất táo bạo. Cảnh mua bán ma túy, hút chích công khai vào ban đêm ở những con hẻm không còn lẻ tẻ mà diễn ra đồng loạt ở nhiều địa bàn trên quận Tân Bình, Gò Vấp. Một chị bán thuốc trên đường Âu Cơ, phường 13 quận Tân Bình cho biết mỗi ngày chị bán được khoảng 30-40 ống chích cho những con nghiện trẻ măng, lứa tuổi 12-15 chiếm khoảng 20%. Chị tâm sự: Không biết bọn trẻ rủ rê đâu ra ra ngày càng nhiều bạn hút chích, trong đó có nhiều học sinh non choẹt.

Bạn,
Tại nhiều điểm bán thuốc Tây ở Tân và Gò Vấp, người bán thuốc đều nói rằng những con nghiện trẻ mua ống chích ngày càng nhiều, có ngày một điểm bán từ 50-70 ống cho con nghiện. Nhiều công nhân quét đường tại khu vực này cho biết mỗi ngày quét cả trăm ống chích, nên phải cẩn thận, nếu không đạp trúng thì nguy to.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là nhập hộ khẩu Sài Gòn sẽ có tiêu chuẩn cụ thể hơn, và điều kiện dễ hơn. Báo Tuổi Trẻ kể: Thống nhất tiêu chuẩn về diện tích nhà ở bình quân tối thiểu để đăng ký hộ khẩu thường trú vào nhà do mượn, thuê, ở nhờ trên địa bàn TP.SG là 20m2/người.
Nói ngọng, nói ngọng, nói ngọng... là chuyện có thể sửa được. Vì đó là thói quen tập nhiễm ở địa phương, khi trẻ em lớn lên và học nói theo người lớn. Vấn đề là, phải sửa ngay từ thời rất nhỏ...
Những người có tài một chút thường ngó cao hơn chỗ họ đứng… và đôi khi ngó cao, lại dễ té.
Báo Gia Đình Mới kể chuyện Bắc Giang: Đại diện Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang cho biết, nhóm trẻ Vân Vũ 2 đã ngừng hoạt động do chưa được cấp phép, giáo viên liên quan đến sự việc cũng tạm nghỉ việc.
Câu chuyện xảy ra ở Đà Nẵng... Chính quyền đòi một ngôi chùa phải di tản... Bản tin RFA ghi nhận về chuyện “Dẹp chùa An Cư: Mục đích chính để triệt hạ cơ sở của Giáo hội Việt Nam Thống Nhất”...
Thành phố Hội An quá tải... Đông vô số kể... Chật chội kể gì... Báo Dân Trí kể: TP Hội An hiện có 92 ngàn dân nhưng mỗi năm đón trên 4 triệu du khách trong và ngoài nước. Du khách ngày càng đông nhưng hạ tầng đô thị, cơ sở đón tiếp, dịch vụ cho du khách… chưa phát triển tương xứng nên đô thị cổ Hội An trở nên quá tải…
Vậy là Việt Nam sẽ gia nhập thêm một hiệp ước thương mại... Báo Dân Việt kể: Theo báo cáo thuyết minh của Chính phủ, 11 nước tham gia CPTPP có quy mô dân số 502,2 triệu người, chiếm 6,7% dân số thế giới, quy mô GDP chiếm 13,5% GDP toàn cầu, tổng kim ngạch thương mại 10.000 tỷ USD.
Vậy là Trịnh Xuân Thanh sẽ về Đức? Các quan tham nhũng sẽ có những cách hạ cánh ở hải ngoại? Nguyễn Phú Trọng trở thành trò hề quốc tế? Vậy là, tốn biết bao nhiêu là công sức, tiền bạc, tai tiếng... trong khi đó, khi Trịnh Xuân Thanh về Đức, sẽ viết tiểu thuyết bán cho các nhà xuất bản Đức và hốt bộn bạc...
Giáo viên dưới chuẩn phải đào tạo lại... nghĩa là tốn tiền, tốn thì giờ, tốn công sức... nhất là khi phải đào tạo lại tới 80.000 giáo viên.
Câu chuyện nữ sinh viên sư phạm khi bán dâm bốn lần mới bị đuổi cho thấy điều lạ: tại sao các đại học khác không có quy định như thế? Có phải nữ sinh viên ngành y, ngành dược, ngành du lịch... không cần quy định như thế? Hay phải chăng, các quan chức giáo dục muốn đùa giỡn?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.