Hôm nay,  

Những Đứa Trẻ Bất Hạnh

15/09/199900:00:00(Xem: 7207)
Bạn,
Theo báo trong nước, hiện có khoảng 6,200 trẻ lang thang ở Saigon. Theo phân tích của cơ quan Xã hội CSVN thì trong số đó, nam chiếm 59%, nữ 41%; trẻ dưới 5 tuổi 3%, từ 6 đến 10 tuổi: 19%, từ 11 đến 15 tuổi: 60%, từ 16 đến 17 tuổi: 18%; trẻ em quê miền Trung: 20%, miền Bắc: 10%, miền Tây và miền Đông Nam phần 40%, gia đình thường trú tại Sài Gòn: 30%, trẻ phạm pháp 15 % Trong những tháng vừa qua, số trẻ lang thang khắp các tỉnh, thành đang đổ dồn về thành phố ngày càng đông và các em đã đối mặt với bao khốn khó trên bước đường mưu sinh như những câu chuyện sau đây theo ghi nhận của một nữ phóng viên Sài Gòn:
Trời đã tối, trước cửa chợ Bình Tây, chừng 20 đứa trẻ dưới 12 tuổi đang ngồi phân loại bọc ni-lông. Từng bọc lớn nhỏ, sạch dơ lẫn lộn sẽ được sắp xếp lại để mang đi bán. Trời bỗng đổ mưa, các em vơ vội bọc ni-lông trùm đầu. Một ngày của các em sắp kết thúc như vậy. Bỏ mối xong, mỗi em kiếm được từ 10.000 đến 15.000 đồng/ngày. Mới đây, từ Nhà Tình Thương (NTT) ở phường 2 - quận 6, tôi đi lượm bọc cùng hai bé gái. Dọc theo những ngả đường quận 6, các em nhặt nhạnh những bọc vương vãi, sục sạo những hàng quán và dừng chân bên những thùng rác công cộng. Mùi tanh tưởi từ những thùng rác bốc lên làm tôi lợm giọng, nhưng bé Thùy (quê ở Bạc Liêu) nhanh nhẩu: “Cô đừng có chê. Dơ thiệt nhưng mỗi ngày ở đây tụi con kiếm được cũng bốn năm ngàn đồng. Đi trễ là người khác lấy hết”. Đến trưa các em lại quay về chợ Bình Tây.

Rời nhóm trẻ lượm bọc, tôi trở lại NTT gặp hai chị em bé Linh và Lâm. Các em ở đây gần một năm nay, trước đó các em đã từng có nhà ở Bến Nguyễn Duy, quận 8. Nhưng cha chết, dì ghẻ bán nhà, hai chị em thành trẻ lang thang. Ngày ngày chị lặt ớt, tỏi, hành cho những chủ vựa ở chợ, em lượm ve chai, tối ngủ hè phố. Hai năm lăn lóc bụi đời, đến giờ ánh mắt và cử chỉ của các em vẫn chưa hết vẻ tự vệ và đối phó. Ngồi lặt ớt tỏi, bé Linh nói: “Con được chủ vựa cho đem hàng về đây làm. Còn trước đó, phải ngồi giữa chợ”. Tôi nhìn bàn tay em, 15 tuổi nhưng đã sớm nhăn nheo, tím ngắt vì suốt ngày phải dầm trong nước. Ở đây, tôi còn gặp một nhóm trẻ vừa đi khuân vác đêm ở chợ rau Mai Xuân Thưởng về. Rửa tay qua loa, các em leo vội lên giường, ngủ mê mệt. Hùng và Thành còn ngồi nán lại coi chương trình hoạt động trên tivi. Nói chưa đầy câu, tôi nhìn lên, đã thấy Hùng ngồi chống tay, đầu ngoẹo một bên ngáy khò. Tôi lay em dậy để qua phòng ngủ. Vừa bật dậy, em đã thảng thốt: “Có xe tới hả"” Tôi nhìn các em ngủ, nghe tiếng nghiến răng ken két, tiếng trở mình nặng nhọc, chợt thấy chạnh lòng.
Mấy ngày cùng bé Mén đi bán vé số ở khu trung tâm TP, tôi thấy thương cái tính láu liến của em vì cần cho cuộc mưu sinh. Gặp ai Mén cũng không chèo kéo mà chỉ lặng lẽ để xấp vé số lên bàn rồi quay sang đấm lưng cho khách. Hễ ngang qua các khách sạn khu Đồng Khởi, Nguyễn Huệ, thế nào bé Mén cũng dừng lại trầm trồ: “Nhà đẹp và sang quá. Bao giờ con mới được vào đó hả cô”.
Bạn,
Trong khi bươn chải mưu sinh trên những ngả đường, trẻ lang thang có có nhiều cạm bẫy lắm khi khó vượt qua. Thậm chí phải trả giá đắt. Như trường hợp một em 16 tuổi ở miền Tây trôi dạt về TP sau cơn bão số 5, vào lựa cải cho chủ ở chợ Mai Xuân Thưởng, sau bị dân anh chị dụ dỗ bán heroin, nay đang ở trại tạm giam của Công an CSVN. Hay câu chuyện đau lòng của bé 14 tuổi, ở Quảng Ngãi vào TP bán mì gõ, để rồi bị cưỡng hiếp và giết chết. Tiếp xúc các em gái hiện đang sống ở đường Lê Tấn Kế sau mỗi ngày làm đủ thứ nghề, nữ phóng viên tác giả bài ký sự còn biết thêm một nguy cơ đang đe dọa các em, đó là một số em có thể bị dụ dỗ để dần dần cho đi làm gái mại dâm!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2019 sẽ diễn ra từ ngày 12 - 14/5/2019 tại Trung tâm Văn hóa Phật giáo Tam Chúc (xã Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam) với chủ đề: Cách tiếp cận của Phật giáo về sự lãnh đạo toàn cầu và trách nhiệm cùng chia sẻ vì xã hội bền vững.
Câu chuyện oan nghiệt kỳ lạ: vợ chồng đốt nhau. Bản tin VTC News kể: Sau khi tranh cãi, 2 vợ chồng tạt xăng vào nhau rồi châm lửa đốt, dù được người dân gần đó ứng cứu kịp thời nhưng cả 2 đều bị bỏng nặng.
Chỉnh trang nội đô Đà Lạt… cách nào để giữ được nét đẹp lịch sử? Đó là chuyện đang tranh cãi…
Tình hình môi trường càng lúc càng đáng ngại... Một trong những nơi đẹp nhất ở Đà Lạt cũng trở thành bãi sình...
Bây giờ là giữa tháng 4/2019, lại nhớ tới Tướng Trần Văn Cẩm và trận Phú Yên trong tháng 4/1975. Tài liệu sau đây trích từ quân sử gia Vương Hồng Anh.
Một trong những nỗi lo tại Việt Nam là ngộ độc thực phẩm. Rồi ngộ độc thuốc, rồi ngộ độc đủ thứ... Hàng ngày, cứ mãi nghe tin ngộ độc từ công nhân hãng xưởng cho tới học sinh tiểu học... Có vẻ như đây là điệp khúc bất tận. Tại sao thế? Tại sao nước khác ít bị ngộ độc hơn Việt Nam? Tại sao trước 1975 ít hơn?
Cháy kinh hoàng vì chập điện... Lỗi ở thợ điện, hay lỗi ở nhà thầu xây dựng? Hay lỗi ở các cơ quan kiểm tra về xây dựng? Hay lỗi ở người chủ cơ sở bị cháy?
Bạo lực gia đình vẫn gay gắt... Báo An Ninh Thủ Đô kể chuyện: Cô bé lấy thân mình che chắn cho mẹ khi bị cha chém tới tấp.
May mắn giữa biển Hoàng Sa... Bản tin VTC kể: Lực lượng cứu hộ của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam vừa đưa một thuyền trưởng tàu cá bị tai biến ở Hoàng Sa vào đất liền an toàn.
Hóa ra gian lận điểm cũng chỉ vì các quan chức… Người dân thường bắt buộc phải sống tử tế… Báo Thanh Niên kể chuyện Hà Giang: Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Hà Giang xác định một số người có chức vụ quyền hạn tại Sở GD-ĐT và Công an tỉnh đã tiếp tay cho hành vi gian lận điểm thi tại kỳ thi THPT quốc gia năm 2018 để trục lợi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.