Hôm nay,  

Khát Vọng Lên Bờ

28/03/200300:00:00(Xem: 5812)
Bạn,
Những người được nhắc đến trong lá thư này là cư dân ở hòn đảo Cát Bà, kiếm sống bằng nghề chèo đò chở khách, chở hàng. Mùa hè chở khách đi dạo, mùa đông vắng khách chở hàng ra các bè buôn bán sinh sống trên biển. Đó là những con người sống ở đênh trên sóng. Mong ước lớn nhất của họ là có được mái nhà trên bờ. Báo TT đã viết về những cảnh đơì này qua đọan ký sự như sau.
Trong lòng bến vịnh Cát Bà có hàng trăm chiếc đò con chở khách đậu san sát của hàng ngàn dân lao động tứ xứ sinh sống…, có biết bao nhiêu những cảnh đời mưu sinh trên sóng biển " Ở đó, có vụ Nguyễn Văn Quang hơn 70 tuổi vẫn kiếm sống bằng con đò nhỏ chở khách vì không muốn hệ lụy đến con cháu. Có cụ bà Phạm Thị Mùi nuôi một người chồng bị tàn tật bằng con đò nhỏ. Có hàng trăm gia đình từ bốn phương đổ về kiếm sống, đông nhất là Hậu Lộc, Hoằng Hóa (tỉnh Thanh Hóa) đi cả gia đình theo kiểu kinh tế mới. Vẫn có biết bao nhiêu những cô cậu đang tuổi đến trường phải từ bỏ học hành để theo bố mẹ lênh đênh trên sóng biển"
Gia đình chị Phạm Thị Chanh và anh Bách Văn Hội cùng ba đưá con trai từ Hoằng Hóa ra đây được ba năm. Hai đưá lớn bỏ học khi đang học dở lớp 5 và lớp 7, đi bán bưu ảnh cho khách Tây ở trên bờ. Đưá nhỏ nhất năm nay mới 8 tuổi tên là Bách Văn Hùng thì theo mẹ chèo đò chở khách. Không biết đọc, không biết viết, nhưng đôi bàn tay nhỏ của cậu bé đã làm được những việc mà những đưá trẻ cùng lứa chỉ nghe được trong chuyện cổ tích: một lần mẹ đi chợ, có khách gọi, cậu bé nhỏ như cái kẹo này đã chở 10 người khách từ bờ ra ngoài vịnh để ăn uống. Thấy phóng viên có vẻ không tin tưởng lắm, chị Chanh giao tay chèo cho cậu bé. Đứng trên mui thuyền, hai tay dang rộng, Hùng sải đôi tay vững chãi chèo lái con đò đi quanh vịnh trong ánh mắt ngỡ ngàng của phóng viên. Nhưng trường hợp của Hùng chưa phải là kỷ lục. Phóng viên được biết có một cậu bé khác 4 tuổi cũng đã chèo được đò để chở khách.

Kiếm ống bằng đò, ăn trên đò, ngủ trên đò, sinh hoạt cũng chỉ mấy mét vuông đò, và thậm chí qua lời chị Chanh, phóng viên biết được trường hợp một phụ nữ trở dạ không kịp đi trạm xá kịp nên đẻ ngay trên đò. Đôi bạn trẻ tên Dương và Thúy làm nghề chèo đò, gặp nhau, yêu nhau nhờ đò và cưới nhau trên một bè nổi của một nhà hàng kinh doanh ăn uống. Gia tài của họ là hai chiếc đò nhỏ. Ngày này, đò vợ, đò chồng tỏa đi hai phiá kiếm sống, tối về hai vợ chồng nhập một đò, đò còn lại cột ngay bên cạnh.Những người trên đò, trên sóng này đã nói không với nhiều thứ: không tivi, không radio, không tất tần tật với các phương tiện nghe nhìn, giải trí. Không học hành với những trẻ sống trên sóng.
Bạn,
Phóng viên báo TT hỏi chị Chanh về cuộc sống sắp tới của gia đình chị, về sự học hành của cậu bé Hùng, nhưng người phụ nữ già hơn rất nhiều so với tuổi 38 này ngập ngừng không nói. Rồi cuối cùng chị cũng bày tỏ: "Đến đâu thì hay đến đó. Không ai muốn cuộc sống lênh đênh trên sóng cả, nhưng lên bờ thì biết làm gì "" Khát vọng lên bờ, bờ gần thế mà những con người ở trên sóng này ai cũng nghe sao mà xa vời vợi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Những người nhện được nhắc đến trong lá thư này là những công nhân của 1 công ty xây dựng. Hàng ngày, họ treo mình trên độ cao chóng mặt không kém gì người nhện trong phim của Hollywood Chính họ, với công việc thầm lặng và vô cùng nguy hiểm, đã góp phần tạo nên những cao ốc lớn trong thành phố Sài Gòn. Báo Tuổi Trẻ viết những công nhân này qua đoạn ký sự như sau.
Theo Sở Thanh tra Bộ Giáo dục-Đào tạo, từ cuối năm 2001 đến nay, các tỉnh thành, các trường đại học, cao đẳng, trung học chuyên nghiệp tại VN đã kiểm tra, rà soát được hơn 1.2 triệu văn bằng chứng chỉ ,qua đó, đã phát giác được gần 7,000 người sử dụng văn bằng chứng chỉ giả, trong số đó có nhiều quan chức giữ các chức vụ trọng yếu tại các địa phương, như chánh án, giám đốc công ty quốc doanh tỉnh, giám đốc, phó giám đốc sở, trưởng phòng các cơ quan chuyên môn. Báo Lao Động ghi nhận hiện trạng này như sau.
Nhắc đến trong lá thư này là những người mà hạnh phúc của họ là nhìn thấy đồng hương có cuộc sống ổn định. Họ sẵn lòng giúp đỡ dù đôi khi chỉ nhận được những lời trách móc, chửi bới và cả lừa lọc từ người mà họ cưu mang. Đó là chuyện của ba người trong một xã nghèo tỉnh Phú Thọ đang tha phương tìm kế sinh nhai. Báo Thanh Niên kể như sau.
Tại VN, có con vào đại học là mơ ước của tất cả những người làm cha, làm mẹ. Đó không chỉ là niềm vui của một gia đình mà đôi khi còn là của cả một dòng tộc. Thế nhưng những khoản chi phí để lo cho con mình được ngồi trên ghế giảng đường lại là một gánh nặng không phải là nhỏ với các bậc phụ huynh, nhất là khi họ là những nông dân quanh năm "bán lưng cho trời, bán mặt cho đất";
Người dân ở TP SG hiện nay có thể mua phim sex dễ dàng như mua tờ báo, bao thuốc lá hay viên thuốc tây. Thậm chí, họ không cần ra khỏi nhà cũng có người sẵn sàng mang đến nếu có nhu cầu.Thị trường băng đĩa "đen" nóng lên sau vụ "hai sinh viên Hải Phòng" và hàng loạt phim sex "made in Vietnam'' được tung ra. Kéo theo đó xuất hiện nhan nhản những đội quân bán hàng di động trên các cây cầu trong thành phố. Báo TNVN viết như sau.
Chuyện này xảy ra tại 1 xã ở miền Bắc VN. Đó là xã Xuân Cẩm thuộc huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang. Cả xã có bốn thôn ven sông thì đã có ba thôn cắt bán sông thuộc địa phận thôn mình. Các thôn trưởng của ba thôn này đã áp dụng lệ làng hơn phép nước, tự ký hợp đồng bán phần sông chảy qua địa phận của thôn cho các chủ tàu khai tác cát.
Mặc dù mới phát triển vài năm gần đây nhưng nghề trang điểm đã và đang thu hút nhiều cô theo đuổi nghề này làm kế mưu sinh. Những tiệm cho thuê áo cưới, những cửa hàng ảnh viện ngoài những công việc chuyên môn họ cũng mở thêm các lớp dạy trang điểm hàng ngày.
Từ tháng 3 đến nay, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, nhưng các đường dây thi thuê vào các trường đại học niên khóa 2004-2005 đã ráo riết vào cuộc. Năm trước, nhiều đường dây bị phát giác, khởi tố, nhưng không vì thế mà hình thức gian lận này không còn. Báo Tuổi Trẻ viết như sau.
Trong cuộc hội thảo giáo dục đại học do Bộ Giáo dục-Đào tạo tổ chức tại Hà Nội cách đây 2 tuần, nhiều nhà nghiên cưú giáo dục trong và ngoài nước đã nhận xét rằng hệ thống giáo dục đại học tại VN quá yếu kém so với các nước trong khu vực Đông Nam Á, không hội đủ các quy chuẩn của đại học quốc tế, và điều đáng nói là các giáo sư, giảng viên đại học đã giảng dạy như là "những thợ dạy", không có thời gian và điều kiện nghiên cứu. Báo Tuổi Trẻ viết như sau.
Khảo sát của Trung tâm Công tác xã hội thanh thiếu niên VN đối với 326 nữ công nhân làm việc tại ba khu công nghiệp - khu chế xuất (KCN-KCX) Sài Gòn là Tân Thới Hiệp, Tân Bình và Linh Trung, cho biết có đến 72.2% thường xuyên bị stress. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận một số trường hợp như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.