Hôm nay,  

Chuyện Khiêu Vũ

19/06/199900:00:00(Xem: 9022)
Bạn,
Trong thời gian qua, do ế khách, một số rạp chiếu bóng ở Sài Gòn đã “cải tạo” để chuyển thành câu lạc bộ khiêu vũ. Tuy nhiên, nếu đi vào bên trong, khách sẽ cảm thấy ngột ngạt vì cái không khí “tạp lục” của loại câu lạc bộ này, từ thành phần khách cho đến các tiết mục phụ diễn và cảnh trí quanh sàn nhảy, tất cả đều “tạp pín lù”: Một khoảng hẹp mờ tối dẫn vào sàn nhảy, trên tường trang trí rất quái dị, có nơi vằn vện những dây thừng, bao tải, xung quanh khói thuốc lá mù mịt, còn khách thì cũng thuộc nhiều thành phần, tuy nhiên giới trẻ chiếm đa số. Tại một câu lạc bộ khiêu vũ được biến cải từ rạp chiếu bóng, một phóng viên báo Sài Gòn đã ghi nhận như sau:
Đứng hai bên sân khấu là hai cô gái trẻ trong trang phục hở hang đang nhảy nhót với những động tác quơ chân, múa tay một cách khêu gợi. Dưới sàn nhảy, nhiều bạn trẻ cũng ăn mặc khá “nghèo nàn”. Một nhân viên phục vụ ghé vào tai tôi: “ở đây mỗi đêm có một tiết mục, như biểu diễn đua xe mô-tô, múa di-gan, xổ số trúng thưởng cho những người uống rượu...” Cạnh bàn chúng tôi là một nhóm học sinh lớp 12. Uống chừng nửa chai rượu Remy Martin thì cả nhóm kéo nhau ra sàn nhảy. Một nhóm khác là sinh viên, sau khi uống vội những viên thuốc nhỏ xíu, họ cũng khật khưỡng ôm nhau xoay tít. Còn sau những góc tối trên cầu thang tầng một, tầng hai, từng đôi nam nữ thoải mái ôm lấy nhau. Một cô gái có tia nhìn man dại, cầm cả chai rượu ngửa cổ nốc từng hơi dài. Rồi cô đứng tại chỗ giật liên hồi bằng những động tác hết sức kỳ quái. Thấy tôi thắc mắc, anh bạn thổ địa cho biết: “Luật chơi ở đây cũng như ở những vũ trường khác, bằng nhau tất: Không nghe, không thấy, không bàn luận, ai làm gì mặc ai”.

Tôi thử tách nhóm ngồi một mình, chưa đầy 5 phút thì một gã đàn ông sà đến: “Chi mà cô đơn dữ dzậy, lên tầng ba tâm sự đi anh”. Hơi ớn, song tôi cũng liều một phen xem gã giở trò gì. Rất tự nhiên, gã xoắn lấy tôi, sờ soạng rồi níu tôi vào nhà vệ sinh. Đến đây thì tôi đâm hoảng thực sự vì gã giữ chặt chốt cửa và giục tôi... “cởi ra đi”. Vừa khi có người khác vào, tôi lẻn thoát thân, còn kịp nghe gã chửi theo: “Đồ nhà quê”. Chưa kịp định thần thì một cô gái chừng 15, 16 tuổi đến gần nháy mắt rủ tôi lên lầu hát karaoke. Tôi bước theo chân cô gái. Nằm bên hông vũ trường, cả dãy karaoke im lìm, không tiếng hát nhưng cực kỳ sống động. Có cả tiếng hổn hển trong những căn phòng mờ ảo. Cô bé nói: “Mấy hôm nay công an làm rát quá nên bọn em phải lẩn trong sàn nhảy hoặc ngồi ở quầy bar. Bình thường thì bọn em cứ ngồi dài trước phòng karaoke cho khách chọn. Ở đây, khách Đài Loan lúc nào cũng tấp nập”. Cô gái dừng lại trước một phòng và nói thẳng: “Cứ một lần là 150.000 đồng. Anh yên tâm, em có đầy đủ dụng cụ bảo vệ”. Tôi nhìn nhanh vào túi xách cô bé, không chỉ một mà rất nhiều cái gọi là “dụng cụ bảo vệ”. Dúi vào tay cô bé tờ 50.000 đồng, tôi xin lỗi và chuồn lẹ. Chúng tôi rời Long Vân lúc gần 2 giờ sáng, bên trong vẫn còn đông kín khách. Bên ngoài, khách vẫn lục tục kéo vào, những chiếc taxi đậu kín cả lối đi.
Bạn,
Tác giả đoạn phóng sự trên cho biết là đã nhiều đêm đến với câu lạc bộ khiêu vũ để “xâm nhập thực tế”, anh nhận ra rằng dòng chảy về đây khác hẳn dòng chảy lam lũ của người nghèo, của những công nhân, của học sinh gia đình lao động sau một ngày mưu sinh, học tập cực nhọc. Cái dòng chảy đó đã quấn họ với bất hạnh, với sự khốn cùng đeo đẳng quanh năm!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nỗi lo thiếu thủy sản… Báo Tiền Phong kể: Các nhà máy chế biến thủy sản thiếu nguyên liệu trầm trọng…
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Cán bộ tưng bừng bia rượu trong giờ làm việc là thường… Bây giờ sẽ bị cấm.
Thủ đô vẫn luôn luôn không giống ai: Hà Nội không thoát nổi ô nhiễm….
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Đồng Bằng Sông Cửu Long đang quên đi chuyện nước mặn dâng cao mà tập trung vào cuộc vui lễ hội Ook Om Bok mà trong đó thi đua ghe ngo là hào hứng nhất
Cái gì lâu đời thuộc về văn hóa dù là văn hóa vật thể cũng đều quý hiếm như cây thị 900 tuổi tại Chùa Đồng Phúc thuộc tỉnh Quảng Ninh tại miền Bắc Việt Nam được liệt vào si sản văn hóa của Việt Nam


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.