Hôm nay,  

Xóm Lồng Đèn

05/10/200600:00:00(Xem: 3940)

Bạn,

Một mùa trung thu lại đến, tại Sài Gòn và nhiều thành phố ở VN, những món đồ chơi, chiếc lồng đèn nhiều màu sắc, mẫu mã hiện đại của Hoa Lục lại tràn xuống phố. Nhưng ở đây đó trong những xóm nghèo, vẫn có hình ảnh những người âm thầm giữ lại hồn cho ánh trăng rằm. Và khi phố xá bắt đầu đông vui trong với bánh, lồng đèn, thì những chiếc lồng đèn, đồ chơi Việt vẫn lặng lẽ mang hồn Việt xuống phố... Báo Tuổi Trẻ viết về 2 xóm sản xuất lồng đèn tại SG và Hà Nội qua đoạn ký sự như sau.

Tại phường 5, quận 11, TPSG,  hàng chục năm qua, có ở cư xá Phú Bình được nhiều người biết với cái tên "xóm lồng đèn", một thời là nơi chuyên làm lồng đèn trung thu truyền thống bằng giấy cung cấp cho khu vực Sài Gòn và cả miền Tây. Vậy mà trở lại xóm lồng đèn bây giờ buồn hiu, cả xóm chỉ còn trên dưới mười gia đình bám với nghề. Bác Nguyễn Văn Đoàn với hơn 20 năm trong nghề cho biết: "Cả hai năm nay không nhận được một đơn đặt hàng nào, chỉ làm bán lẻ cho các xóm lao động thôi, chỉ còn bọn trẻ dám bám với nghề". Đến cái xóm nhỏ này hỏi nhà hai chị em "siêu nhân dán đèn" không ai không biết bởi tốc độ dán đèn cực nhanh của họ. Cô bé Giang Ngọc Ánh mới 11 tuổi mà đã có tới bốn năm kinh nghiệm sản xuất đèn trung thu. "Năm nào cũng vậy, cứ đến trung thu là hai chị em làm lồng đèn bán, kiếm không nhiều, chỉ khoảng 500 ngàn đồng/tháng, vậy mà không bỏ nghề được chị ơi", Ngọc Ánh nói với phóng viên như thế. Ngọc Ánh luôn là trợ thủ đắc lực cho chị Giang Ngọc Yến, một trong những tay nghề hiếm hoi còn bám trụ với nghề của xóm. Hai chị em kiêm luôn việc bỏ mối nhưng nhiều lần phải đành lủi thủi quay về vì "người ta chỉ thích đèn chạy bằng pin thôi". Vậy là lồng đèn xóm nghèo chỉ bán được cho trẻ em nghèo.Trong xóm nghèo này có hơn 20 thanh thiếu niên vẫn bám nghề xem như kiếm chút tiền trang trải việc học hành.

Tại ngoại thành Hà Nội, những người cao niên nhất ở xóm Hồng, làng Khương Hạ đều nhớ từ hàng trăm năm qua xóm Hồng đã nổi tiếng khắp trong Nam ngoài Bắc với nghề làm đồ chơi tinh xảo cho trẻ con mỗi khi đến mùa trung thu. Nghệ nhân Nguyễn Văn Nhâm năm nay đã 80 tuổi kể: "Đồ chơi xóm Hồng làm bằng tôn thiếc nhưng rất độc đáo với những chiếc lồng đèn trái đào tiên, bướm lượn, thỏ ngọc đánh trống, tàu thủy đẹp như thật và di chuyển được một thời làm trẻ con mê đến độ quên ăn quên ngủ".

Bạn,

Cũng theo báo Tuổi Trẻ, xóm đồ chơi ở làng Khương Hạ bây giờ chỉ còn là tên gọi trong dĩ vãng. Đồ chơi Trung Quốc tràn vào làm phá sản nghề làm đồ chơi của làng. Hầu hết nghệ nhân nơi này đều giải nghệ. Cả xóm bây giờ chỉ còn một chàng trai cương quyết bám lấy nghề, đó là anh Nguyễn Văn Mạnh Hùng, người con út của nghệ nhân Nguyễn Văn Nhâm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại nhiều trường tiểu học ở ngoại thành Sài Gòn, có những học sinh mặc dù đã học đến lớp 5 các em vẫn không thể ráp vần, không biết làm cộng trừ đơn giản. Thế nhưng kết quả học tập lại không có điểm dưới trung bình, thậm chí toàn điểm 8-9. Em nào quá kém thì được giáo viên sửa nâng điểm lên cho đạt thành tích.
Khác với mọi năm, sau khi lũ rút, các bờ sông ở miền Tây Nam phần mới bắt đầu mùa sạt lở, năm nay ngay khi lũ vừa về với cường suất cao, tình trạng sạt lở đã diễn ra gay gắt trên nhiều nhánh sông, đe dọa đời sống cư dân và các vườn cây ăn trái. Trong khi đó, các cơ quan chức năng vẫn chưa tìm ra giải pháp hữu hiệu để đối phó với sạt lở. Báo Lao Động viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, vào giờ tan học, tại nhiều trường trung học phổ thông (lớp 10-12) ở Sài Gòn, các nữ sinh vừa bước ra khỏi cổng là vội cuốn ngay tà áo dài vắt lên cạp quần.Để bớt vướng víu, nhiều nữ sinh còn cột hai tà lại với nhau. Chiếc áo dài bị "biến tấu" thành chiếc "áo tứ thân" với "mớ bảy mớ ba" lòng thòng.
Theo báo Tuổi Trẻ, tại nhiều trường đại học ở SG, Hà Nội, nhiều tân sinh viên dù chưa học ngày nào nhưng khi xin rút hồ sơ chuyển trường, đều bị trừ đến 50% học phí đã đóng. Báo TT ghi lại trường hợp một phụ huynh từ Ninh Thuận ấm ức kể chuyện gia đình ông bỗng nhiên mất không 700 ngàn đồng, tức bằng nửa khoản học phí vừa mới nộp vào một trường Đại học dân lập
Trong các loại điện thoại di động bày bán tại TPSG, có một loại điện thoại mà giới bán chợ trời gọi là điện thoại "ve chai". Đó là những chiếc điện thoại có nguồn gốc từ cướp giật, nhập lậu, đã cũ hoặc hàng kém chất lượng, được rao bán trên một số tuyến đường ở Sài Gòn với giá rất rẻ. Báo Pháp Luật ghi nhận về việc mua bán loại điện thoại này như sau.
Hạ tuần tháng 9 vưà qua, tòa án CSVN thành phố Đà Nẵng đã mở phiên tòa xét xử 1 thanh niên tên là Trần Công Tuấn, học viên của 1 trung tâm dạy nghề về tội cướp của. Điều đáng nói là nguyên nhân hành vi phạm tội của can phạm là khoản tiền trả học phí.Trong thời gian diễn ra phiên xử, những người dự khán phiên tòa đã lặng đi
Theo ghi nhận của báo quốc nội, trò cờ bạc đánh đề theo kết quả xổ số ngày càng phát triển mạnh trên toàn VN. Mặc dù các cơ quan chức năng CSVN tại các địa phương đã mở nhiều đợt truy bắt các chủ đề, đại lý số đề, nhưng hoạt động đánh đề vẫn diễn ra hàng ngày.
Gần các khu công nghiệp trên tỉnh Bình Dương, có những phiên chợ bình dân mọc lên với khách hàng là công nhân sau giờ tan ca. Đó cũng là nơi gặp gỡ của công nhân nam nữ, một cách tự nhiên nó trở thành "chợ tình" tự phát dành cho công nhân xa xứ. Báo Người Lao Động viết như sau.
Tại các vũ trường, quán bar, dành cho khách Tây ở Hà Nội hiện nay người ta gặp không ít cô gái với điện thoại sành điệu, phục trang đắt tiền cứ ngỡ các cô thuộc giới "thượng lưu" lắm tiền.Thế nhưng để ý, thấy các cô cứ lân la làm quen với các chàng ngoại quốc rồi hai người kề vai dắt nhau về khách sạn, mới biết đó là những "cave" cho Tây, nghề mới của không ít cô gái.
Trong ký ức nhiều thế hệ người Sài Gòn còn in đậm hình ảnh những người thợ bận rộn nhồi bột, vo nhân, in khuôn nướng bánh trung thu phục vụ khách qua đường vào những năm đầu 1960 trên trục đường Trần Hưng Đạo nối liền Sài Gòn - Chợ Lớn lúc nào cũng người mua kẻ bán sầm uất. Đó là hình ảnh những người thợ làm bánh trung thu của Nhà hàng Đồng Khánh, góc đường Trần Hưng Đạo - Đồng Khánh (cũ), quận 5. Báo Người Lao Động viết như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.