Hôm nay,  

Bán Lúa Mua Nước Uống

17/11/200600:00:00(Xem: 3406)

Bán Lúa Mua Nước Uống

Bạn,

Theo báo Tuổi Trẻ, trên địa bàn thành phố Đà Nẵng, có phường Hòa Xuân, quận Cẩm Lệ, chỉ cách nội ô thành phố chưa đầy 1km, nhưng đến nay hơn 2 ngàn 500 gia đình cư dân trong phường này vẫn qua lại trung tâm thành phố bằng đò ngang. Và để có nước sạch sử dụng, không ít người phải bán lúa gạo để mua nước. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thực trạng tại phường này như sau.

Tại thôn Trung Lương, phường Hòa Xuân, phóng viên gặp bà Đặng Thị Hoa. Vừa quảy đôi gánh nước, bà nói chuyện: "Cả làng đều sống nhờ nước của cái giếng Hộc này". Ở giữa đồng ruộng và chỉ sâu chưa tới 3m, nhưng cái giếng Hộc ở thôn Trung Lương từ mấy chục năm qua là nơi cung cấp nước cho gần một nửa phường Hòa Xuân. Từ Cẩm Chánh, Trung Lương đến Cồn Dầu, Lỗ Giáng... mỗi ngày có hàng trăm người đến chở nước về sử dụng. Mỗi người một chiếc gàu, cứ thế thi nhau múc cho đến khi gần cạn, nước chuyển sang màu đục của nước ruộng thì dừng lại. Bà Hoa bảo rằng do giếng quá gần ruộng lúa nên nước từ ngoài thẩm lậu vào rất nhanh. Vào mùa mưa lũ, nước ngoài ruộng tràn cả vào giếng kéo theo cá, ốc đến ở.

Là người Hòa Xuân nên ông Huỳnh Văn Nam (thôn Trung Lương) hiểu rõ vùng đất thấp trũng quê mình. Ông nói: "Cả làng chỉ có mỗi giếng Hộc là nước ngọt quanh năm. Còn tất cả nơi khác khi đào lên giếng đều bị phèn và nhiễm mặn. Nước ấy chỉ để tắm giặt". Khổ nỗi mấy năm trở lại đây giếng Hộc cũng bị ô nhiễm mà nguyên nhân là do hóa chất, phân bón từ ruộng theo mạch nước ngấm vào. Vậy nên vào mùa lúa, nhiều gia đình đã phải hạn chế sử dụng nước giếng Hộc. Vì vậy ở Hòa Xuân nhà nào cũng xây một bể chứa lớn để hứng trữ nước mưa, có nhà sắm đến dăm bảy cái. Tuy nhiên cũng chỉ dùng được một mùa, các mùa còn lại hoặc là tiếp tục dùng nước giếng Hộc hoặc phải đi mua nước máy từ Cầu Đỏ với giá 2 ngàn/ thùng 20 lít. "Nhà tôi có khi phải bán cả tạ lúa mới trả đủ tiền mua nước", bà Hoa than thở như thế. Tương tự, hàng trăm gia đình ở các thôn Cồn Dầu, Trung Lương, Lỗ Giáng của phường Hòa Xuân cũng phải mua nước sạch về uống từ tiền bán lúa, gạo.

Bạn,

Cũng theo báo Tuổi Trẻ, dù chỉ cách 1 siêu thị ở nội ô thành phố chưa đầy 1km nhưng người dân Hòa Xuân phải đi đường vòng gần 10km mới đến nơi. Để tiết kiệm thời gian, hơn một nửa dân phường Hòa Xuân, nhất là học sinh, đã chọn chiếc đò ngang qua sông. Nhiều người dân thôn Trung Lương thường xuyên đi đò lo lắng: "Nằm giữa vùng trống nên vào mùa gió chướng sợ nhất là lốc xoáy..."

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, tại VN, tình trạng khan hiếm phiên dịch diễn ra từ nhiều năm nay. Sự khan hiếm sẽ tiếp tục trong thời gian tới trước nhu cầu ngày càng tăng của thị trường lao động. Nhiều doanh nghiệp đặt hàng tuyển nhân viên phiên dịch tiếng Hoa, Nhật, Anh nhưng trung tâm môi giới luôn không có người cung ứng. Thậm chí có những doanh nghiệp tuyển chức danh phiên dịch trong suốt 1 năm mà vẫn không tìm được người.
Tại miền Tây Nam phần, nếu nghìn xưa "sông sâu bên lở bên bồi" thì nay ở đồng bằng sông Cửu Long tình hình đã khác: "Sông sâu lở cả hai bờ". Trên địa bàn các tỉnh Đồng Tháp, An Giang, hàng chục gia đình sống hai bên bờ sông đang như ở trước miệng hà bá.
Theo ghi nhận củabáo quốc nội, một số tỉnh miền Trung đang đối mặt với hạn hán. Tại tỉnh Quảng Trị, một nửa trong số 18,500 hecta lúa hè thu gieo cấy trên toàn tỉnh, bị khô hạn, khoảng 4,000 hecta có thể chỉ đạt 50% so với năng suất hàng năm...
Theo báo quốc nội, từ khi có tin cơ quan "chất lượng an toàn thực phẩm Bỉ" khuyến cáo người dân quốc gia này không dùng nước tương Chinsu do VN sản xuất, vì có chứa chất gây ung thư, thì tại các cửa hàng nước chấm tại chợ Bình Tây và một số chợ khác trên địa bàn thành phố Sài Gòn, mặt hàng này bán chậm rồi hết bán được. Tại chợ Bình Tây, trong mấy ngày vưà qua, hầu như tiểu thương ở đây không ai bán được mối nào, kể cả nước tương thương hiệu khác.
“Mất ăn mất ngủ vì đồ thêu, tóc bạc cũng vì đồ thêu”, anh Phan Văn Thắng- nhà sưu tầm tranh thêu cổ ở Huế- kết lại chuỗi ngày lăn lóc sưu tầm tranh thêu cổ của mình bằng một câu ví von dí dỏm.... Phóng viên Diễm Châu của báo NetCodo của xứ Huế mở đầu bài viết về một nghệ sĩ thơ mộng như thế -- người say mê sưu tập các tranh thêu cổ.
Theo báo quốc nội, thời gian gần đây, khu nghĩa trang Bình Hưng Hoà (quận Tân Phú, TPSG) đã biến thành chợ tình của các "nàng ma nữ". Tại đây, vào buổi tối, gái mại dâm cứ lượn lờ, liên tục rà theo những vị khách đi đường bằng những lời mời chào. Về khuya, dọc con đường cắt ngang khu nghĩa trang vẫn còn lác đác cảnh các "nàng ma nữ" chập chờn trên đoạn đường đầy âm khí.
Vào tháng 7, tại VN, trong khi các trường trung học tổ chức thi tuyển học sinh vào lớp 10, cũng là lúc hoạt động "chạy" trường cho các bé mầm non bắt đầu sôi động. Tại Hà Nội, Sài Gòn, nhiều trường mẫu giáo ở trung tâm thành phố đã thu hút phụ huynh, với mức giá lên tới hàng triệu đồng. Tin Nhanh VN ghi nhận về cuộc chạy trường cho con của một số phụ huynh tại HN qua đoạn ký sự như sau.
Những năm gần đây, tại VN, số lượng phim sản xuất ngày càng nhiều với tốc độ ngày càng nhanh. Những tưởng với những điều kiện thuận lợi như vậy, cơ hội hành nghề dành cho những sinh viên ngành điện ảnh sau khi ra trường sẽ trở nên rộng mở hơn, thế nhưng thực tế không phải vậy. Báo Người Lao Động ghi nhận thực trạng này như sau.
Theo ghi nhận của báo Thanh Niên, tại miền Tây, trong tâm trí các võ sư thời nay khó mà quên được những công phu quyền cước và những trận thượng đài của các võ sư một thời vang bóng vào thập niên 60, 70 của thế kỷ trước. Nào là ông Sáu Cường miệt Sa Đéc, Đồng Tháp thành danh với bộ pháp "cuồng phong tảo diệp cước"; Đoàn Tâm Ảnh nổi danh với công phu "nhất dương chỉ"
Theo ghi nhận của báo Thanh Niên, kể từ khi phim Nam Hàn được khán giả trong nước ưa chuộng, thì mốt nhuộm tóc hoe hoe hoặc hung hung, mặc áo 2-3 lớp, thậm chí màu sắc đối chọi nhau của các diễn viên trong phim đã trở thành mốt Việt. Đó là chưa kể đến cung cách cũng như biểu hiện ngôn ngữ. Trong phim Nam Hàn, hầu như cả nữ lẫn nam diễn viên khi biểu lộ sự bực bội


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.