Hôm nay,  

Sinh Viên Vùng Lũ Chịu Đói

26/10/200000:00:00(Xem: 5192)
Bạn,
Trong hai tháng qua, những đợt lũ liên tiếp tại miền Tây không chỉ gây thiệt hại nặng nề cho cư dân các tỉnh Đồng Tháp, An Giang mà còn ảnh hưởng đến các sinh viên nghèo đang theo học tại đại học Cần Thơ và đại học An Giang ở Long Xuyên. Do gia đình đang lâm vào cảnh khốn cùng, nhiều sinh viên đã không nhận được nguồn tiếp trợ của cha mẹ từ hai tháng nay, đành phải căng sức cầm cự trong những ngày túng thiếu. Báo Thanh Niên đã viết về tình cảnh của các sinh viên này qua đoạn ký sự dưới đây.

Hiện có khoảng 600 sinh viên của hai tỉnh Đồng Tháp, An Giang đang theo học tại Đại học Cần Thơ thuộc thuộc thành phần sinh viên nghèo vùng lũ. Khi tiếp xúc với một số sinh viên đang ở trọ tại các hẻm nhỏ và ở ký túc xá, chúng tôi đều nhận một câu trả lời ngắn gọn: Tụi em chờ “tiếp máu” đã hai tháng nay. Một nữ sinh khoa sư phạm Anh tên Hồng Phượng cho biết: Lúc lũ lên đến nay chưa về nhà, nhà cũng chưa kịp gửi tiền xuống. Mấy tháng nay em sống nhờ khoản trợ cấp với vỏn vẹn 48 ngàn đồng mỗi tháng. Cũng có mượn thêm các bạn chút đỉnh. Một nữ sinh viên khác tên là Mỹ Lệ, huyện Tân Châu, An Giang cũng ở trong tình trạng tương tự. Trường hợp của La Thành Tôn, sinh viên khoa Thủy Nông khóa 22 không kém phần thương tâm: Cơn lũ đầu mùa đã nhấn chìm 3 ha lúa Hè Thu của gia đình nên nhà không có tiền gửi xuống. Hai tháng nay, ngày nào bạn cũng đi làm thuê từ sáng sớm đến tối mịt mới về phòng. Tôn nói: Em chỉ còn một học kỳ nữa là xong, bài vở nhiều vô kể nhưng ngặt nỗi hoàn cảnh gia đình quá bết. Cũng định nghỉ học nhưng nghĩ lại cũng thấy tiếc khi đã gần đến đích.

Khi chúng tôi đến khu nhà trọ sinh viên ở một con hẻm cũng là lúc một chị tên Tỏ ở Tam Nông, tỉnh Đồng Tháp đến thăm con tên là Tùng. Nghe tiếng gọi từ đầu ngõ, Tùng từ trong phòng nhảy vọt ra đầu cụng vào vách tường đau điếng nhưng vẫn reo to: “Mẹ đến. Có “máu” rồi, có “máu” rồi !” rồi chạy ào đến ôm chầm lấy mẹ, giành xách hai túi đồ nặng trĩu. Mấy đứa bạn cùng phòng cũng ùa theo la í ới: Hàng cứu trợ của đồng bào vùng lũ đến rồi. Các phòng tập trung chờ phân phát. Hỏi ra mới biết cả nhà trọ có 20 sinh viên là con em vùng lũ này chỉ mới được nhận viện trợ chuyến đầu tiên của mẹ Tùng. Người mẹ nhìn tụi nhỏ mà rơm rớm nước mắt. Chị lần từ trong túi ra gói tiền bọc bằng nhiều lớp nylon vì sợ ướt. Trao tiền cho con, người mẹ không quên dặn dò đủ thứ. Có lẻ, dù không nói ra nhưng người mẹ cũng biết chắc rằng với số tiền ít ỏi này con chị rồi cũng sẽ lại “chia máu” cho các bạn của nó.

Bạn,
Tai Long Xuyên, ở khu vực quán cơm bình dân trước ký túc xá trường đại học An Giang, một cô chủ tiệm cơm kể với phóng viên: Mỗi bữa đứa thì mua 500 đồng cơm, đứa thì mua 500 đồng cá. Đứa nào đói quá thì mua thêm 200 đồng cơm nữa. Thấy mấy đứa nhỏ ăn mà tội nghiệp, vậy mà có đứa không có tiền để ăn. Phải mất hai tiếng đồng hồ ngồi ở quán cơm này, phóng viên báo Thanh Niên mới tin điều đó là sự thật. Trong số 80 sinh viên đến quán thì tuyệt đại đa số chỉ mua 500 đồng cơm kèm theo một miếng đậu hủ chiên 500 đồng hoặc phân nửa quả hột vịt giá đồng hạng 500 đồng. Phóng viên hỏi một sinh viên rằng ăn như vậy có đủ no không, em ngập ngừng đáp: Mới đầu không đủ no, nhưng riết rồi quen. Nhà em nghèo lại thêm ngập lũ nên em ráng chịu cực. Một sinh viên khác cho biết: Lúc nhập học, nhà chỉ có khả năng cho em 150 ngàn đồng để mua sách vở, ăn uống. Tiền giờ đã hết, tụi em đành cho chọn phương án cầm cự: sáng nửa gói mì, chiều nửa gói mì. Hầu hết các sinh viên đều cầm cự như vậy, bởi lẽ chi phí tàu xe để về xin tiền nhà phải mất khoảng 50 ngàn đồng trong khi chính cha mẹ họ cũng thuộc thành phần chờ cứu trợ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2019 sẽ diễn ra từ ngày 12 - 14/5/2019 tại Trung tâm Văn hóa Phật giáo Tam Chúc (xã Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam) với chủ đề: Cách tiếp cận của Phật giáo về sự lãnh đạo toàn cầu và trách nhiệm cùng chia sẻ vì xã hội bền vững.
Câu chuyện oan nghiệt kỳ lạ: vợ chồng đốt nhau. Bản tin VTC News kể: Sau khi tranh cãi, 2 vợ chồng tạt xăng vào nhau rồi châm lửa đốt, dù được người dân gần đó ứng cứu kịp thời nhưng cả 2 đều bị bỏng nặng.
Chỉnh trang nội đô Đà Lạt… cách nào để giữ được nét đẹp lịch sử? Đó là chuyện đang tranh cãi…
Tình hình môi trường càng lúc càng đáng ngại... Một trong những nơi đẹp nhất ở Đà Lạt cũng trở thành bãi sình...
Bây giờ là giữa tháng 4/2019, lại nhớ tới Tướng Trần Văn Cẩm và trận Phú Yên trong tháng 4/1975. Tài liệu sau đây trích từ quân sử gia Vương Hồng Anh.
Một trong những nỗi lo tại Việt Nam là ngộ độc thực phẩm. Rồi ngộ độc thuốc, rồi ngộ độc đủ thứ... Hàng ngày, cứ mãi nghe tin ngộ độc từ công nhân hãng xưởng cho tới học sinh tiểu học... Có vẻ như đây là điệp khúc bất tận. Tại sao thế? Tại sao nước khác ít bị ngộ độc hơn Việt Nam? Tại sao trước 1975 ít hơn?
Cháy kinh hoàng vì chập điện... Lỗi ở thợ điện, hay lỗi ở nhà thầu xây dựng? Hay lỗi ở các cơ quan kiểm tra về xây dựng? Hay lỗi ở người chủ cơ sở bị cháy?
Bạo lực gia đình vẫn gay gắt... Báo An Ninh Thủ Đô kể chuyện: Cô bé lấy thân mình che chắn cho mẹ khi bị cha chém tới tấp.
May mắn giữa biển Hoàng Sa... Bản tin VTC kể: Lực lượng cứu hộ của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam vừa đưa một thuyền trưởng tàu cá bị tai biến ở Hoàng Sa vào đất liền an toàn.
Hóa ra gian lận điểm cũng chỉ vì các quan chức… Người dân thường bắt buộc phải sống tử tế… Báo Thanh Niên kể chuyện Hà Giang: Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Hà Giang xác định một số người có chức vụ quyền hạn tại Sở GD-ĐT và Công an tỉnh đã tiếp tay cho hành vi gian lận điểm thi tại kỳ thi THPT quốc gia năm 2018 để trục lợi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.