Hôm nay,  

Khổ Vì Chó

11/12/200200:00:00(Xem: 5371)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, đảo Phú Quốc đang rộ lên phong trào nuôi chó. Người dân nuôi chó không chỉ để giữ nhà, tiêu khiển mà còn để bán cho khách du lịch. Tuy nhiên, bên cạnh nguồn lợi thì chó đang gieo rắc nhiều điều đáng sợ cho người dân nơi đây như ghi nhận của báo viết qua đoạn ghi chép như sau.
Trên huyện đảo này đi đến đâu người ta cũng thấy, chó tràn ra đường, chó trong hàng quán... Sở dĩ người ta thích chó Phú Quốc vì chúng to, khoẻ, tinh khôn, giỏi săn bắt thú. Nhiều khách du lịch tìm mọi cách để mua cho được một chú chó về nuôi.
Trước đây, người dân trên đảo nuôi chó phục vụ cho săn bắt thú rừng, nhưng gần đây cấm săn bắt thú rừng nên ít người nuôi chó. Thế nhưng, các "lò" nuôi chó vẫn tồn tại. Nuôi chó đẻ đem lại nguồn lợi gấp nhiều lần so với nuôi lợn. Giá một chú chó con khoảng một tháng tuổi hiện bán trên đảo là 300 ngàn đồng/con; chó xoáy lưng đen lên tới 350 ngàn-450 ngàn đồng/con. Anh Huỳnh Văn Hải, một người dân nuôi chó bán cho hay: "Tôi nuôi ba con chó cái, mỗi năm thu gần chục triệu đồng, lãi gấp mấy lần so với nuôi lợn".
Chó đầy trên đảo, nhưng theo thói quen của người nuôi, chó thả long rong trong nhà, ngoài sân, trên đường... Đặc biệt, ít ai nghĩ đến việc tiêm phòng dại cho chó. Dĩ nhiên, hậu quả của việc nuôi chó, không tiêm phòng người dân đã phải gánh chịu.

Cách đây gần một năm, cô H.T.O, 26 tuổi, mang thiếp mời cưới đi mời bà con lối xóm, không mau bị con chó rong ngoài đường cắn vào chân. Năm ngày sau, cô bị sốt, sợ nước, sợ ánh sáng. Khi gia đình đưa đến Trung tâm Y tế huyện Phú Quốc thì đã quá muộn.
Trường hợp cháu N.V.C., 7 tuổi, ở ấp Búng Gội, xã Cửa Dương cũng bị tương tự. Không chỉ người dân vì thiếu hiểu biết nên bị chết do bệnh dại mà ngay cả cán bộ cũng chết vì chó. Anh T.T.M., một viên chức ở xã Dương Tơ, một sáng ghé vào gia đình người dân để phúc tra hộ khẩu. Bất ngờ anh bị một con chó tấn công. Hoảng sợ anh té xuống sông, con chó nhào theo cắn nhiều vết ở cổ và mặt. Hôm sau, anh đến Trung tâm Y tế huyện tiêm, nhưng chỉ tiêm một mũi duy nhất rồi bỏ. Ba ngày sau, những triệu chứng bệnh dại xuất hiện. Anh M. không thoát khỏi tay tử thần.
Bạn,
Báo TT dẫn lời của viên phó trưởng Trạm thú y Phú Quốc, cho hay: "Năm nay, trạm tổ chức tiêm ngừa cho 2 ngàn 50 con, vượt chỉ tiêu, nhưng con số này chỉ chiếm 1/3 số chó của địa phương. Sở dĩ có việc này là do địa bàn quá rộng, nhân viên thú y lại mỏng, trong khi phong trào nuôi chó phát triển mạnh. Hơn nữa, ý thức của người dân trong việc tiêm phòng cho chó và người bị chó cắn còn hạn chế".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kiều hối gửi về Sài Gòn tăng đều đặn… Trong khi đó, chính phủ Mỹ chính thức cho hàng không VNA bay thẳng sang Mỹ…
Hối lộ và nhận hối lộ tới bạc triệu đô… có thể thoát án tử hình bằng cách nộp lại tiền?
Vậy là chuyện hối lộ bạc triệu đô la ra tòa… Chuyện lạ xã hội chủ nghĩa. Có vẻ như phe phái thanh trừng nhau. Không biết có dính tới cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dung hay không.
Kinh tế Việt Nam đang nhập cảng tăng vọt hàng điện tử, máy tính, thiết bị máy móc…
Thị trường Việt Nam sẽ hưởng lợi nhờ chiến tranh thương mại giữa Hoa Kỳ với Trung Quốc? Sẽ có nhiều hãng xưởng Hoa Kỳ rời bỏ TQ để dọn sang VN?
Sản phẩm giả mạo là chuyện bình thường trên thị trường, bắt nhiều rồi cũng sẽ gặp nữa…
Thành phố Sài Gòn giáo dục giới tính sớm cho trẻ em vì sợ những tên dâm tặc quậy phá trẻ em…
Nhà nước hy vọng sẽ hốt bạc nhờ du lịch năm 2020.
Chạy đua nối mạng 5G nhưng chỉ sợ sập bẫy Hoa Vi…
Mắt thần giám sát… Sài Gòn sẽ có các camera giám sát khắp mọi nơi… Bản tin VOH kể rằng TP.SG sẽ lắp thêm hơn 10.000 camera giám sát đến năm 2025.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.